1. BIẾT NHAU
Biết nhau từ độ trăng tròn
Mà sao lòng vẫn mỏi mòn ngóng Thu
Ta về một thoáng phiêu du
Để nghe gió hát lời ru tự tình
Đêm sương mờ ảo bóng hình
Hương thầm nở một đóa Quỳnh - cành Giao
Áng mây trôi mảnh lụa đào
Sóng tình thi sĩ dạt dào hồn thơ
Biết nhau cho biết đợi chờ
Mái chèo viễn xứ cập bờ hữu duyên
Yêu nhau vơi những muộn phiền
Gieo vần lục bát đẹp miền nhớ nhung.
Đỗ Anh Thư
2. CHỜ XUÂN
Rét còn dữ lắm người ơi
Bâng khuâng sương đọng lúc trời tàn đêm
Hoa mai đã nở bên thềm
Hình như ngày cũng dài thêm mỗi ngày
Xanh trời, xanh đất, xanh cây
Nước con sông máng trữ đầy đồng xa
Ong say bướm lượn la đà
Trăm hồng ngàn tía làng hoa rạng ngời
Nắng lên từ phía trùng khơi
Thương người chịu rét vẫn ngồi, chờ Xuân.
Lê Hải Châu
3. CÙNG NHAU ĐI ĐÓN GIÁNG SINH
Cầu cho trời đất an lành
Quên đi muôn sự bại thành đã qua
Giáo đường vang tiếng thánh ca
Nhân tình thế thái muôn nhà rộn vui
Giáng sinh về khắp muôn nơi
Cùng nhau khấn nguyện ngàn lời cầu xin
Một lòng giữ vững yêu tin
Mắt em đăm đắm ngước nhìn trông lên
Ngàn năm xanh thắm vững bền
Ngàn năm mãi mãi không quên lời thề
Đạo vợ chồng nghĩa phu thê
Tình ta một mối tình quê êm đềm
Bóng trăng ngả xuống bên thềm
Làn môi ánh mắt môi mềm em xinh
Cùng nhau đi đón giáng sinh
Ai ai cũng bảo chúng mình đẹp đôi!
Đồng Kế
4. PHÍM ĐÀN VỖ NHỊP DÒNG THƯƠNG
Tôi nào dám ghẹo gió đông
Sợ môi em tẩm mật hồng dễ say
Tôi nào muốn ấp heo may
Sợ tay nấn níu cổ tay trắng tròn
Tôi đâu hờ hững mất còn
Sợ dao cau liếc đầu non chết người
Lân la định uống nụ cười
Sợ bầu men ái cuốn trôi thiên hà
Thơ say muốn bóc nõn nà
Sợ va núng nính núng na đắm chìm
Trỗi trào từ phía lặng im
Mới hay là tiếng con tim cồn cào
Mon men mở khóa động đào
Mơn man nắng gió nặn nhào tuyết sương
Phím đàn vỗ nhịp dòng thương
Vườn xuân ừ hữ tỏ tường mắt môi
Ngả nghiêng sợ tội với đời
Không nghiêng sợ phí của giời ai hay
Em trao lúng liếng vơi đầy
Thôi liều quỳ gối chống tay... bá quyền.
Phạm Luyến
5. SEN ĐỒNG THÁP
Tháng này sen nở chưa em?
Mây lằng lặng trắng, nắng lem lém vàng
Ngỡ ngàng qua chuyến đò ngang
Hương bay Đồng Tháp mênh mang gió chiều!
Nửa đời lăn lốc phiêu diêu
Gặp sen cháy lại những điều ta mơ
Giật mình dẫm nẻo bơ vơ
Nhớ hương khói lạnh bàn thờ mẹ cha...
Bùn tràn, lạnh cắt, mưa sa
Vẫn rừng rực sáng cánh hoa tím hồng
Khơi trong, gạn đục giữa đồng
Lá che đội bão xanh dòng ca dao.
Ngọt ngào mà cũng thanh tao
Phải em thôn nữ thơm màu tóc mây?
Gánh nghiêng chiều nắng vai gầy
Khăn rằn quấn gió thả say môi cười.
Tìm ai tìm đến Tháp Mười
Ngẩn ngơ chẳng biết tìm người hay sen?
Thanh Trắc Nguyễn Văn
6. CHỢ TRƯA MỘT MÌNH
Nửa cho em nửa cho anh
Cho hai cái nửa ghép thành tứ thơ
Nửa buồn nửa lại ngẩn ngơ
Nửa thành biển khát hôn bờ môi anh.
Nửa còn mộng một bức tranh
Biển bên bờ cát ngọt lành trong nhau
Thời gian mang đậm sắc màu
Đi vào huyền thoại bắc cầu ngày xưa.
Lá rơi thu đã vào mùa
Mà trong day dứt chợ trưa một mình
Chu Ngọc Thủy
7. UỐNG RƯỢU
Một mình uống rượu dưới trăng
Ta mời Chú Cuội, Chị Hằng xuống chơi
Chén đầy ta rót sang vơi
Uống cho quên hết sự đời trái ngang
Cỏ xanh dưới ánh trăng vàng
Ba ta cùng uống rượu càng ngấm say
Dốc bầu tâm sự đêm nay
Kẻo mai mốt sẽ có ngày hợp tan
Sợ trăng vàng vội vã tàn
Ta còn muốn rót cho tràn chén đêm.
Thi Trà Thi
8. CẢNH XUÂN
Xuân về rồi đó em ơi !
Cây đang tách vỏ lộc chồi đơm xanh
Cỏ non sương đọng long lanh
Đào, mai, lan cúc... vẽ thành nét xuân
Én trao cánh dệt xa gần
Thủy tiên e ấp thì thầm lời yêu
Nắng lên giải thảm đường chiều
Trai thanh, nữ tú dáng Kiêù thướt tha
Sân đình mở hội dân ca
Kéo co, đấu vật, chọi gà, đá banh
Thi gói bánh, thi vẽ tranh
Mỗi quê một nét két thành sắc xuân .
Nguyễn Quang Huỳnh
9. LÒNG NGHE TRỞ BUỒN
Cuối năm gió lạnh đất trời
Mùa xuân ngàn dặm rồi trôi dần về
Bữa cơm chiều lạnh tái tê
Không gian trở rét, lòng nghe trở buồn!
Ngón tay gầy, ngón tay suôn
Nâng lên tháng chạp gió luồn qua khe
Vai gầy áo mỏng se se
Mùa đan mây tím chở che đàn bà
Tháng năm lặng lẽ đi qua
Mùa đông lẻ bóng... rồi nhoà... nhạt phai.
Mạc Tường Vi
10. TRÚC ĐỨNG BÊN ĐÌNH
Bên đình khóm trúc xinh xinh
Câu ca dao thuở bình minh cuộc đời
Bôn ba khắp bốn phương trời
Chẳng quên tiếng mẹ ru hời ấu thơ.
Khởi nguồn cho những ước mơ
Để ta vươn tới bến bờ tương lai
Đã qua bao chặng đường dài
Càng thêm trân quý hình hài quê hương.
Mái đình rất đỗi thân thương
Hồn quê lắng đọng, tơ vương trọn đời !
Thọ Trúc
--------------------------------------------------
Ghi chú: ảnh minh họa sưu tầm từ internet