51. Phấn Trắng Bảng Đen
Đời hát về chúng tôi
Về chính mình chúng tôi tự hát
Rồi cũng phải tạm ngưng tiếng nhạc lời ca
Rồi cũng phải héo tàn dẫu triệu đoá hoa
Và còn lại là bảng đen phấn trắng
Đường đến trường nắng mưa thầm lặng
Sao mỗi ngày bỗng thấy xa hơn
Khẩu hiệu trên tường dần tróc nét sơn
Người giáo viên tự soi mình mỗi khi đến lớp
Lấn chen chợ đời đôi khi vai áo nhớp
Giữa bùn nhơ cố giữ sạch lòng sen
Dẫu một đời phấn trắng bảng đen
Cố nuôi lửa hồng trong tim, trời xanh trong mắt
Hiện thực – ước mơ: dòng sông sâu chia cắt
Dẫu nứa tre ta cũng cố bắc cầu
Càng yêu nghề lại càng thấy thương nhau
Càng yêu nghề lại càng thấy tim đau...
Nguyễn Vân Thiên
52. Giờ Văn
Có một giờ văn như thế
Lớp em im phắc lặng nghe
Bài "Mẹ vắng nhà ngày bão"
Cô giảng miệt mài say mê.
Ai cũng nghĩ đến mẹ mình
Dịu dàng, đảm đang, tần tảo
Ai cũng thương thương bố mình
Vụng về chăm con ngày bão.
Bỗng nhiên Thu Hằng bật khóc
Thì ra mẹ bạn mất rồi
Lớp em lòng như giông bão
Buồn thương thổi suốt giờ chơi.
Nguyễn Thị Mai
53. Trường Học Làng Tôi
Trường học làng tôi ở cạnh đình
Một trường ba lớp vẻ xinh xinh
Trước trường có mấy cây đào lớn
Thường quyến lòng tôi những cảm tình.
Trường tôi mặt trước ngó ra sông
Còn mặt đằng sau ngó cánh đồng
Phía ấy thầy tôi thường hỏi hướng
Tôi vòng tay đáp: Dạ, phương Đông.
Thầy tôi tầm thước mảnh và cao
Cặp mắt long lanh má nhuốm đào
Mái tóc hơi quăn, cằm hơi nhọn
Nụ cười thường lẫn tiếng khao khao.
Sau ba năm học ở trường làng
Tôi thấy trong lòng đã mở mang
Tôi biết con bò: loài nhai lại
Và tin trời đất rộng thênh thang.
Năm nay thôi học ở trường quê
Nhớ lại lòng tôi cảm nặng nề
Những buổi thu sương buồn ảm đạm
Trống trường vang dội phía sau đê.
Thanh Tịnh
54. Nhịp Trống Trường
(Tặng các thế hệ học sinh thân yêu của tôi)
Từ nhịp tay vỗ dắt con đi
Con lớn dậy men dần theo tiếng trống
Âm thanh mát lành, âm thanh nóng bỏng
Từ nhịp trống tròn lấp loáng mảnh sân vuông
Tuổi thơ chập chững bước vô trường
Nghe trống điểm để đời ta bật khóc
Để ta biết oà reo sau tiết học
Nhận ra mình trong nhịp trống trang nghiêm.
Cái âm thanh dữ dội lại rất hiền
Ta ngơ ngác trước điều chưa hiểu hết
Có niềm vui bài văn vừa kịp hết
Có nỗi buồn bài toán giải chưa xong.
Cái âm thanh bé nhỏ lại mênh mông
Qui tụ cả hai sắc đầu xanh bạc
Sau nhịp trống thấy mình luôn đổi khác
Một dáng hình đang đợi phía xa xăm ...
Lớn khôn rồi rời mái lớp bâng khuâng
Ta mãi bước theo tiếng đời giục giã
Khi đứng trước một niềm đau vấp ngã
Lại nghe dồn tiếng trống những ngày qua...
1987
Thúc Hà
55. Em Người Giáo Viên
Em như hạt cát Quảng Bình
Lớn lên mang nặng nghĩa tình mẹ cha
Nhỏ nhoi búp nụ nhành hoa
Luôn mơ ước sẽ được là giáo viên
Ngay từ con chữ đầu tiên
Thầy cô dạy đức nhân hiền nặng sâu
Tảo tần bát cháo cọng rau
Công lao sinh dưỡng xanh màu tương lai
Chiến tranh gian khổ rộng dài
Tiếng bom lẫn cả trong bài văn thơ
Thuyền em hạnh phúc đến bờ
Em là cô giáo ước mơ đã thành
Cùng bao trò quý vang danh
Tiếng Trung ngoại ngữ chuyên ngành đáng yêu
Giao lưu dịch thuật sớm chiều
Em vui đã có ít nhiều thành công
Hôm nay rộng mở tấm lòng
Học trò chia sẻ xanh trong nụ cười
Ôm vào những đóa hoa tươi
Tự hào em được là người giáo viên.
Trần Thị Thanh Liêm
56. Mặt Trời Hồng
Đông vẫn đẹp với kỳ hoa dị thảo
Vẫn êm đềm trong tiếng sáo du dương
Ngàn chim non ríu rít gọi ven đường
Mừng say đắm Việt Nam ngày Nhà giáo
Một ngày đông không mưa dầm gió bão
Mặt trời hồng giữa xích đạo tình thương
Chiếu rạng ngời son sắc nghĩa hiến chương
Thầy cô giáo là thiên đường tuổi dại
Là quyết định cho tương lai thành bại
Một công trình... ôi trọng đại cao xa!
Với mùa xuân, thầy cô là những vườn hoa
Đàn chim nhỏ thiết tha vầy ca hát
Với mùa hè, thầy cô là những dòng suối bạc
Cho tuổi hồng tắm mát vạn ngày xanh
Với mùa thu, thầy cô là mảnh trăng thanh
Bầy thỏ trắng vờn quanh tình chan chứa
Và với mùa đông, thầy cô là muôn vàn ánh lửa
Sưởi ấm lòng vạn lứa tuổi hoa niên
Thầy cô ơi! người cha quý mẹ hiền
Nguồn hạnh phúc triền miên dòng tuổi nhỏ
Rạng chân trời bình minh hồng thắm đỏ
ấp ủ tuổi học trò thắm nở mộng tương lai.
Tụ Vinh
57. Buổi Dạy Cuối Cùng
Chưa có buổi dạy nào như buổi hôm nay
Sau bốn mươi năm thầy đứng trên bục giảng
Một cái gì hơn điều hệ trọng
Đã bao giờ nghĩ đâu, buổi dạy cuối cùng
Bao thứ quen gần một đời, bỗng hoá thiêng liêng
Chiếc bảng đen, viên phấn tròn trắng mịn
Những trang vở thơ ngây màu mực tím
Hàng gạch vuông quên lãng dưới chân
Thân thiết vô chừng những cặp mắt long lanh
Chờ đợi uống lời thầy như suối ngọt
Những ngón tay lật vội vàng trang sách
Mái đầu nghiêng theo nét chữ xiêu xiêu
Mắt thầy sững sờ. Ngày mai về hưu
Tất cả còn nguyên mà ngày mai như mất
Mất niềm vui thầy trò chung câu hát
Mất nỗi buồn có em chưa ngoan
Bụi phấn trên tay rồi sẽ chẳng còn
Không có nữa đêm chấm bài quên ngủ
Chợt day dứt ngỡ việc làm chưa đủ
Một ánh mắt chưa nghiêm, một lời nói ít thấm lòng
Giọng thầy bổng trầm nghe cứ rưng rưng
Bài văn giảng trăm lần, lại lung linh như mới
Bài học nào cũng tâm hồn thầy đọng lại
Các em lớn lên mới hiểu tận nguồn
Thầy nắm chặt bàn tay tôi bâng khuâng
Đứa học trò xưa, giờ người đồng nghiệp
Điều thiêng liêng này thầy không hề biết:
Lòng yêu nghề, truyền nguyên vẹn sang tôi!
Nguyễn Thái Vận
58. Tri Ân Thầy Cô
Thầy như: Ông lái đưa đò
Chúng em là khách: học trò qua sông
Trồng người, Thầy có tấm lòng
Yêu nghề, yêu trẻ, vun trồng tương lai
Một đời cần mẩn hôm mai
Sửa từng nét chữ, từng bài chưa hay...
Cám ơn các cô, các thầy
Tận tâm dạy dỗ, ta nay nên người
Dù đi cuối đất cùng trời
Nhớ về trường cũ, nhớ lời thầy khuyên
Mỗi thầy cô một nét riêng
Đúc rèn nhân cách thiêng liêng cho đời
Cám ơn thầy cô của tôi
Dạy ta cái đạo: Làm người nghĩa nhân
Xa thầy đã mấy chục năm
Nghỉ hưu nay mới về thăm lại thầy
Tóc thầy bạc trắng như mây
Miệng cười chẳng được như ngày xa xưa
Nặng tai, chân chậm, mắt mờ
Nhưng thầy vẫn nhận ra trò thân quen
Mặt thầy rạng rỡ hẳn lên
Bàn tay thầy nắm tay em vui mừng
Thầy trò nước mắt rưng rưng
Hàn uyên bao chuyện đã từng trải qua
Thầy già trò cũng đã già
Cám ơn trời đất cho ta gặp thầy
Thoáng buồn trong phút chia tay
Biết là còn gặp lại thầy nữa không!
Ơn thầy: tạc dạ ghi lòng
Cao sâu, bát ngát mênh mông biển bờ.
Nguyễn Hữu Huống
59. Bụi Phấn
Bụi phấn trắng hay tóc thầy bạc trắng
Những gương mặt học trò thầy không sao nhớ hết
Con đò nào nhớ nỗi khách sang sông
Nhiều em còn nhớ thầy
Có em tìm về thăm
Cũng lắm em chưa một lần gặp lại
Phượng mỗi mùa cứ đơm hoa kết trái
Thầy chẳng vô tình với lớp cũ trường xưa...
Lắm khi thầy tựa cửa lớp ngẩn ngơ
Như tìm lại một dáng hình xa lắc
Môi mấp máy có điều chi thầm nhắc
Phượng đỏ cứ vô tư như tuổi trẻ chúng mình
Vết mực mỗi ngày trên bàn học nhiều thêm
Bụi phấn
bám dày
tường vôi ấy
Chúng mình đã đi xa
Thầy mãi còn ở lại
Tóc thầy nhuộm trắng thời gian
Và phượng đỏ vô tư
Và bụi phấn vô tình...
Nguyễn Quân
60. Cõng Chữ Lên Non
Ngày nào cõng chữ lên non
Chim kêu vượn hót véo von lưng đồi
Đêm nằm thương mẹ đơn côi
Nhớ cô hàng xóm đợi tôi chiều chiều
Lớp nghèo vách nứa nhà xiêu
Thầy trò gắn bó thương yêu mặn mà
Khi rời bản, chữ nở hoa
Tay đầy bụi phấn bay ra trắng đầu
Về quê, em đã qua cầu
Đồng làng, mồ mẹ bạc màu cỏ may
Xòe bàn tay, đếm ngón tay
Lại thương, lại nhớ những ngày lên non.
Đào Trọng
--------------------------------------------------
Thơ nhà giáo hay nhất nhiều tác giả (2) (3) (4) (5) (6) (7)
Ghi chú: ảnh minh họa sưu tầm từ internet