41. Thầy
Cơn gió vô tình thổi mạnh sáng nay
Con bỗng thấy tóc thầy bạc trắng
Cứ tự nhủ rằng đó là bụi phấn
Mà sao lòng xao xuyến mãi không nguôi
Bao năm rồi? Đã bao năm rồi hở? Thầy ơi
Lớp học trò ra đi, còn thầy ở lại
Mái chèo đó là những viên phấn trắng
Và thầy là người đưa đò cần mẫn
Cho chúng con định hướng tương lai
Thời gian ơi xin dừng lại đừng trôi
Cho chúng con khoanh tay cúi đầu lần nữa
Gọi tiếng thầy với tất cả tin yêu...
Ngân Hoàng
42. Thầy Và Chuyến Đò Xưa
Lặng xuôi năm tháng êm trôi
Con đò kể chuyện một thời rất xưa
Rằng người chèo chống đón đưa
Mặc cho bụi phấn giữa trưa rơi nhiều
Bay lên tựa những cánh diều
Khách ngày xưa đó ít nhiều lãng quên
Rời xa bến nước quên tên
Giờ sông vắng lặng buồn tênh tiếng cười
Giọt sương rơi mặn bên đời
Tóc thầy bạc trắng giữa trời chiều đông
Mắt thầy mòn mỏi xa trông
Cây bơ vơ đứng giữa dòng thời gian...
Một mùa thu như bao mùa thu trước
Nắng hồng lên trong mắt biếc học trò
Phấn trắng, bảng đen, nét mực thầy vẫn đỏ
Sao con tìm mà chẳng thấy ngày xưa...
Thời gian qua, mùa thu nay có khác
Bao chuyến đò qua chốn ấy sông sâu
Nghĩa thầy cô một đời không trả hết
Dẫu đời con qua biết mấy nhịp cầu.
Trang giáo án bao năm thầy vẫn mở
Mà tập bài thầy chấm đã khác xưa
Chúng con đi, biết khi nào về lại
Có bao giờ tìm được thuở ngây thơ...
Mùa qua mùa, bụi thời gian rơi rắc
Nên tóc thầy một sáng bỗng bạc thêm
Trời xanh vẫn bình yên ngoài cửa lớp
Chữ nghĩa tình muôn thuở chẳng nguôi quên.
Nguyễn Quốc Đạt
43. Con Với Thầy
Con với thầy
Người dưng nước lã
Con với thầy
Khác nhau thế hệ
Đã nhiều lần tôi tự hỏi mình
Mười mấy ngàn ngày không gặp lại
Những thầy giáo dạy tôi ngày thơ dại
Vẫn bên tôi dằng dặc hành trình
Vẫn theo tôi những lời động viên
Mỗi khi tôi lầm lỡ
Vẫn theo tôi những lời nhắc nhở
Mỗi khi tôi tìm được vinh quang...
Qua buồn vui, qua những thăng trầm
Câu trả lời sáng lên lấp lánh
Với tôi thầy ký thác
Thầy gửi tôi khát vọng người cha
Đường vẫn dài và xa
Thầy giáo cũ đón tôi từng bước!
Từng bước một tôi bước
Với kỷ niệm thầy tôi...
Phạm Minh Dũng
44. Xin Lỗi Các Em
Tôi đâu phải người làm nông
Cày xong đánh giấc say nồng một hơi
Chuông reo tan buổi dạy rồi
Còn nghe day dứt nỗi đời chưa yên.
Trách mình đứng trước các em
Dửng dưng cả tiếng hồn nhiên gọi: Thầy!
Rụng dần theo bụi phấn bay
Ước mơ một thuở căng đầy tuổi xanh
Dẫu là lời giảng của mình
Cơn ho chợt đến vô tình cắt ngang
Dẫu là tiết học vừa tan
Bước qua cửa lớp đôi lần hụt hơi!
Hiểu giùm tôi các em ơi
Giấu bao ám ảnh khôn nguôi từng giờ
Cảnh đời chộn rộn bán mua
Áo cơm nào dễ chi đùa với ai.
Vờ quên cuộc sống bên ngoài
Nhiều điều xa lạ nói hoài riết quen
Dở hay, yêu ghét, trắng đen
Còn bao sự thật đã nhìn thẳng đâu
Ai còn dằn vặt đêm sâu
Trong từng sợi tóc bạc màu truân chuyên
Thật lòng tạ lỗi các em
Hiểu ra khi đã lớn lên mai này!
Trần Ngọc Hưởng
45. Về Thầy
Về Thầy!
Người ta thường bảo:
"Có những niên học trôi qua
như một chuyến đò.
Đời Thầy giáo quạnh hiu
với nổi niềm cây đa bến nước.
Những người lái đò còn có đưa có rước,
Trò qua đời Thầy như một chuyến đò đưa"
Nhưng...
Có ai biết chăng!
Những đêm quạnh hiu bên khung cửa gió lùa
Bên trang giáo án hằng đêm Thầy thao thức.
Cho ngày mai những bông hoa tươi đẹp nhất.
Nở giữa vườn xuân đất Việt kính yêu.
Dù mai này ngôi trường có xanh rêu
Dù gốc phượng có già theo năm tháng
Thầy vẫn ở lại với niềm tin sáng lạng
Vẫn dắt dìu từng thế hệ chúng em.
Cho mỗi cuộc đời ngày một xanh thêm.
Cho mái tóc nhuộm thêm màu phấn trắng.
Cho niềm vui nở trên cuộc đời thầm lặng
Không như người lái đò đưa rước chiều hôm
Hoàng Vũ
46. Bụi Phấn Xa Rồi
Ngẩn ngơ chiều khi nắng vàng phai
Thương nhớ ngày xưa chất ngất hồn
Một mình thơ thẩn đi tìm lại
Một thoáng hương xưa dưới mái trường
Cho dẫu xa rồi vẫn nhớ thương,
Nầy bàn ghế cũ, nầy hàng me
Bảng đen nằm nhớ người bạn trẻ
Bụi phấn xa rồi... gửi chút hương!
Bạn cũ bây giờ xa tôi lắm
Mỗi đứa một nơi cách biệt rồi!
Cuộc đời cũng tựa như trang sách
Thư viện mênh mông, nhớ mặt trời!!!
Nước mắt bây giờ để nhớ ai???
Buồn cho năm tháng hững hờ xa
Tìm đâu hình bóng còn vương lại?
Tôi nhớ thầy tôi, nhớ... xót xa!
Như còn đâu đây tiếng giảng bài
Từng trang giáo án vẫn còn nguyên
Cuộc đời cho dẫu về muôn nẻo
Vẫn nhớ thầy ơi! Chẳng thể quên!!!
Thái Mộng Trinh
47. Bài Ca Viên Phấn
Rồi một ngày
Viên phấn bỗng đi xa
Trên bảng đen chợt âm thầm biến mất
Các em nhìn lên
Vẫn còn đó những dòng công thức
Và lời chào
Là bụi phấn bay bay...
Viên phấn đã dắt ta qua những năm ánh sáng thật dài
Thuở vụ nổ Big Bang
Thuở phôi thai vũ trụ
Có tiếng gầm thét khủng long
Có bước chân người tiền sử
Viên phấn cùng ta ngụp lặn giữa biển bờ kiến thức
Tranh luận nguồn gốc con người
Quanh học thuyết Darwin.
Viên phấn vẽ thật nhiều
Đất nước hình chữ S thân thương
Có bóng dáng Lạc Long Quân
Có Mẹ Âu Cơ dẫn đàn con trăm trứng phá rừng mở đất
Viên phấn đưa ta đi
Múc nước sông Hồng
Vo gạo nếp An Giang
Chụm củi Trường Sơn
Cùng nấu chung một nồi bánh chưng hương Việt
Cùng nghe sóng Bạch Đằng
Cùng vỗ nhịp
Cùng hát
Nhớ Trường Sa...
Vệt phấn bám đầy trên các trang sách giáo khoa
Vọng tiếng đàn Kiều mười lăm năm lưu lạc
Âm vang bài thơ thần thuở ông cha phá giặc
"Nam quốc sơn hà..."
Lừng lẫy những chiến công
Vệt phấn nằm nghiêng
Thao thức
Phập phồng
Phảng phất bóng Mendeleev, Pythagore, Newton... bạc đầu trăn trở
Vò nát những phương trình
Tìm định luật, định lý tương lai.
Viên phấn viết
Xoá
Bôi
Rồi lại vẽ miệt mài
Mơ ước với ta
Một robot đa năng
Một con tàu vượt ánh sáng
Không ai thấy
Ngoài sân hạ về ngập nắng...
Viên phấn mòn dần
Mòn dần
Hóa bụi mênh mông...
Bụi phấn lại bay trên những cành phượng hồng
Đọng xuống ngọt ngào cánh sữa
Trên trang giáo án
Sợi tóc thầy rơi bạc thêm một nửa
Một nửa giăng theo mưa
Trắng mát trưa hè
Bụi phấn vẫn bay trên con thuyền giấy chở cọng lá me
Trên dòng lưu bút
Trên những chùm bóng xinh xinh
Mừng ngày niên học kết thúc
Và trên những cánh diều
Thả những ước mơ xanh.
Rồi một ngày
Chợt nhớ
Nhìn lên...
Các em đừng bật khóc
Viên phấn đi
Viên phấn đã đi rồi...
2010
(Tập thơ Huyền Thoại Người Lái Đò - NXB Hội Nhà Văn năm 2013)
Thanh Trắc Nguyễn Văn
48. Nhớ Cô Giáo Trường Làng Cũ
Bao năm lên phố, xa làng
Nhớ con bướm trắng hoa vàng lối quê
Nhớ bài tập đọc a ê
Thương cô giáo cũ mơ về tuổi thơ
Xiêu nghiêng nét chữ dại khờ
Tay cô cầm ấm đến giờ lòng em.
Vở ngày thơ ấu lần xem
Tình cô như mẹ biết đem sánh gì.
Tờ i nguệch ngoạc bút chì
Thấm màu mực đỏ điểm ghi bên lề
Thương trường cũ, nhớ làng quê
Mơ sao được một ngày về thăm Cô!
Nguyễn Văn Nhiên
49. Hoa Và Ngày 20-11
Nụ hoa hồng ngày xưa ấy
Còn rung rinh sắc thắm tươi
20-11 ngày năm ấy
Thầy tôi tuổi vừa đôi mươi.
Cô tôi mặc áo dài trắng
Tóc xanh cài một nụ hồng
Ngỡ mùa xuân sang quá
Học trò ngơ ngẩn chờ trông...
Nụ hoa hồng ngày xưa ấy...
Xuân sang, thầy đã bốn mươi
Mái tóc chuyển màu bụi phấn
Nhành hoa cô có còn cài?
Nụ hoa hồng ngày xưa ấy...
Tà áo dài trắng nơi nao,
Thầy cô - những mùa quả ngọt
Em bỗng thành hoa lúc nào.
Phan Thị Thanh Nhàn
50. Phấn Trắng
Hôm nay đi vào lớp
Nhìn xuống chỗ em ngồi
Bỗng thấy mình muốn khóc
Đâu bóng hình em tôi
Hôm nay đi vào lớp
Màu tường vôi tràn lan
Thẫn thờ qua bục gỗ
Phấn phủ đầy màu tang
Hôm nay đi vào lớp
Hoa phượng nở ngoài song
Bên hàng dương gió lộng
Chừng như sóng bên sông
Em về đâu mỗi nơi
Hôm nay mưa đầy trời
Một mình tôi đứng lại
Không biết buồn hay vui.
Sài Gòn 1974
Nguyễn Kim Ngân
--------------------------------------------------
Thơ nhà giáo hay nhất nhiều tác giả (2) (3) (4) (5) (6) (7)
Ghi chú: ảnh minh họa sưu tầm từ internet