21. MÙA CẦU NGUYỆN VẮNG EM
Nhà thờ chuông đổ tàn canh
Vắng em đêm lạnh còn anh một mình
Đèn dây mầu sắc lung linh
Chúa đang ban phước - chúng sinh trải lòng
Người xe nhộn nhịp phố đông
Giáng sinh vắng một bóng hồng ngày xưa
Giao mùa trời lắc rắc mưa
Noen chuông đổ vọng thưa thưa dần
Phố dài lặng lẽ bước chân
Một mùa cầu nguyện - người thân xa rồi
Em như một vệt sao rơi
Xa xăm tắt giữa bầu trời giáng sinh.
Hồ Đình Bắc
22. SÔNG LAM
Đầu trên buộc phía bạn Lào
Phất phơ dải lụa vắt vào Nghệ An
Xuôi dòng Tây Bắc- Đông Nam
Dịu dàng sóng nước sông Lam ngàn đời.
Sông Lam ơi sông Lam ơi
Dòng xanh chảy thấm quyện lời mẹ ru
Phù sa bồi lở thiên thu
Ướp gừng giọng hát ca trù Diễn Châu.
Đôi bờ ngăn cách nông sâu
Em buông câu ví bắc cầu anh sang
Thân thương tên xóm tên làng
Thanh Chương nhút vại, Nam Đàn tương chum.
Bình yên đỏ nắng chiều hôm
Hòa Lam ốc đảo cá tôm tìm về
Thuyền ai neo đậu bến quê
Chở bao ước vọng tràn trề tháng năm.
Ngược Lường quê mẹ xa xăm
Đô Lương dệt vải, nong tằm nhả tơ
Nhả bao sợi nắng vàng mơ
Dệt bao câu đợi câu chờ sắt son
Ai về cùng nước cùng non
Qua cầu Bến Thủy cho tròn giấc quê
Đi xa vẫn trọn câu thề
Níu thương gom nhớ gửi về bến sông.
Nguyễn Chí Diễn
23. MỘT THOÁNG SUY TƯ
Ta đem cầm cố nỗi buồn
Để vay nước mắt về buôn tơ trời
Người dưng nói chẳng lựa lời
Cho chua chát đổ tơi bời lòng nhau
Trách đò chẳng đắm sông sâu
Đắm nơi bãi cạn xước câu lở bồi
Tóc người trắng một sợi thôi
Mà giăng mắc cả một đời khói sương!
Ta đem cầm cố nỗi buồn
Chợt nghe mười ngón tay dường như đau
Đàn ai chuốt mãi phím sầu
Năm dây nhỏ máu vào câu thơ mòn
Gió xao xác thổi từng cơn
Nắng leo lắt đọng vệt son cuối ngày
Đêm như những ngón tay gầy
Miết vào da thịt những cay đắng và...
Thì thôi mặc cả thật thà
Để che giấu phút mù lòa con tim!
Nhật Quỳnh
24. CHỒNG EM
Ơn trời công đức mẹ cha
Sinh ra anh để riêng mà tặng em
Từ khi trăng mọc bên rèm
Mấy mươi năm ấy tình thêm mặn nồng
Là anh là bạn là chồng
Là nhà khoa học tô hồng tương lai
Trở trăn với những đề tài
Để anh thao thức miệt mài bao năm
Là thầy là thợ đều chăm
Khi làm nội trợ anh đằm thắm yêu
Thể thao thợ mộc cũng siêu
Thương con yêu vợ thật nhiều công lao
Có anh em đáng tự hào
Bài thơ mộc mạc tặng vào ngày sinh.
Trần Thị Thanh Liêm
25. CẢNH QUÊ
Nhìn đâu cũng thấy ý thơ
Xa xa ruộng cải vàng mơ cuối đồng
Vịt đàn lội trắng dòng sông
Trời xanh vài áng mây hồng nhởn nhơ
Đường thôn đỏ rực sắc cờ
Dâu xanh kín bãi, lứa tơ giữa mùa
Nắng thì vẫn nắng như xưa
Thuận trời thi thoảng sa mưa dưỡng đồng
Mấy nhà trang trại gần sông
Mới mua giống cá Diêu Hồng về nuôi
Gặp hôm nhuận tiết mát trời
Được ăn đẫy sức, cá bơi từng đàn
Cây Đa cạnh bến đò ngang
Xanh như một mảnh hồn làng từ xưa
Quê ta đẹp cả bốn mùa
Đẹp trong sắc nắng sắc mưa dịu dàng
Lê Hải Châu
26. MỘT THOÁNG HẠ LONG
Đứng trên thềm núi bên anh
Soi mình xuống mặt biển xanh tìm hình
Đá reo trong nước tự tình
Hoàng hôn rơi chạm môi mình mỏng manh
Em về với biển quê anh
Chiều tim tím núi, sáng xanh biển trời
Đêm nghe tiếng vọng ru hời
Có trong giấc ngủ từ thời HỒNG HOANG...
Bao phen thắng giặc huy hoàng,
Thuyền ra khơi với từng khoang cá đầy
Dấu xưa còn lại nơi đây
Từng trang sử có bề dầy THIÊN CƠ...
Em về viết nhạc, làm thơ
Nhớ là còn nợ giấc mơ tang bồng!
Cao Trần Nguyên
27. MẸ ƠI
Mẹ ơi, trời đã sang xuân
Hoa đào nở rộ sau lần gió đông
Quê nhà cải đã trổ ngồng
Ngõ xưa mẹ vẫn đứng trông con về
Nửa đời phiêu bạt xa quê
Biết bao nhiêu Tết chưa về quê hương
Bôn ba phiêu bạt dặm trường
Sống nơi đất khách tha phương xứ người
Xuân này mấy chục xuân rồi
Chưa về ăn Tết bên người thân yêu
Mẹ gầy cánh hạc liêu xiêu
Sáng ra tựa cửa đến chiều nhớ con
Lưng còng bóng xế đầu non
Nắng chờ chực tắt hoàng hôn xuống dần
Một đời mưa nắng tảo tần
Thân cò nay đã mấy phần xác xơ
Mẹ già chân chậm mắt mờ
Gió lay tóc mẹ bạc phơ cuối trời
Mẹ nuôi con lớn thành người
Đồng cao ruộng cạn ngược xuôi gập ghềnh
Cũng vì cuộc sống mưu sinh
Con đành rời bỏ gia đình xa quê
Cuối năm mỗi độ xuân về
Giao thừa đón Tết xa quê một mình
Ơn mẹ dưỡng dục sinh thành
Một đời bươn chải một mình nuôi con
Nắng chiều ngã bóng hoàng hôn
Tạc hình dáng mẹ héo hon tuổi già
Trông về quê cũ xa xa
Mắt con đẫm lệ nhớ nhà... Mẹ Ơi!
Lưu Anh Đức
28. CHIỀU CUỐI NĂM
Chiều nay ngày cuối của năm
Gió ngưng buồn thổi mưa giăng bụi mờ
Mực khô cạn cả dòng thơ
Câu đi chữ nhớ ngẩn ngơ lạc đàn
Hồn như du lãng mơ màng
Thầm nghe trong gió tiếng nàng thơ reo
Hỡi trò đờ đẫn nhà nghèo
Cận kề xuân đến vẫn đeo chõng lều
Nét ngài đọng nhớ dấu yêu
Hồn quê in đỗi những chiều cuối năm
Tháng ngày hóng bóng trăng rằm
Bước chân lưu lạc lòng trăn trở lòng
Xóm nghèo ngõ vắng ngóng trông
Mai đào hé nụ gió đồng heo may
Đêm nay vài tiếng đêm nay
Hồn thơ ai thả dãi bày khoảng không
Nguyễn Văn Kết
29. SƯƠNG GIAO THỪA
Chiều qua năm cũ đi rồi
Sương giao thừa rũ xuống đồi nhân gian
Nơi nơi nhựa sống ngập tràn
Nghe trong sương lạnh tiếng nàng xuân reo
Phương nam lộc biếc trong veo
Cải ngồng phương bắc cùng theo rộ về
Xuân mang hồn phố hồn quê
Người người mang tuổi lên xe cổ truyền
Chúc trần thế mọi thành viên
Yêu thương hạnh phúc trong niềm vui xuân
Sáng nay biêng biếc trong ngần
Nguyện cầu năm mới bình an mọi nhà.
Mạc Tường Vi
30. CHÀO MÙA XUÂN MỚI
Xuân về lộc biếc, chồi non
Đào, Mai khoe sắc, Lay ơn thắm hồng
Hoa Lan khoe sắc, trổ bông
Để chàng Quân tử say lòng, ngẩn ngơ
Tinh khôi những nhánh hoa Mơ
Hương thầm duyên dáng ven hồ lung linh
Nụ Hồng e ấp nhỏ xinh
Ngậm sương lóng lánh rung rinh nõn nà
Làm duyên là đóa Hồng Trà
Một màu tím đỏ mặn mà, thủy chung
Hoa Bòng trắng muốt toả hương
Thoảng thơm ngào ngạt một vùng thôn quê
Ngàn hoa thắm nở lối về
Cho lòng xao xuyến, say mê, mơ màng
Bóng em thấp thoáng đường làng
Trong tà áo mới, dịu dàng nét xuân
Nguyễn Minh Hiếu
--------------------------------------------------
Ghi chú: ảnh minh họa sưu tầm từ internet