Thơ nhà giáo hay nhất nhiều tác giả (3)



21. Kính Thầy Cô

Ngày cuối thu nhớ về trường cũ
Lệ tuôn lòng, ấp ủ gặp nhau
Ấu thơ ấp úng đôi câu
Nhờ cô giáo dạy, cái đầu thông minh
Sân trường cũ in hình năm tháng
Cây bàng già thi thoảng lá rơi
Bằng lăng tím biếc lòng người
Nhờ thầy cô dạy nên đời hôm nay
Bữa tái hợp lòng đầy quyến luyến
Tình thầy trò đã nguyện không phai
Nhờ thầy cô đã thành tài
Lòng trân trọng nghĩa tương lai sáng ngời
Xin kính chúc thầy cô mạnh khỏe
Dắt dìu bao lớp trẻ đi lên
Sự nghiệp giáo dục vững bền
Cháu con muôn thuở đáp đền non sông.

Phạm Quang Thu







22. Mừng Ngày Nhà Giáo Việt Nam 20/11

Tia nắng hồng gõ cửa
Dậy đi nào bé ơi!
Mặt trời hừng hực lửa
Ngày Nhà giáo đến rồi!

Nhanh chân bé thức dậy
Xếp chăn gối, chải răng
Hít thở thật khoan khoái
Nghe niềm vui lâng lâng

Ngồi vào bàn ăn sáng
Mẹ nhìn bé yêu thương
Vuốt tóc bé, mẹ dặn:
Ăn nhanh rồi đến trường!

Sân trường thật rực rỡ
Trang hoàng đầy cờ hoa
Tung tăng đàn sáo nhỏ
Tay mân mê gói quà

Bé khoanh tay lễ phép
Mừng cô giáo kính yêu
Tự tay làm chiếc thiệp
Mong cô sức khỏe nhiều!

Cô giáo như xúc động
Nở nụ cười thật tươi
Thương học trò bé bỏng
Chăm học chẳng biếng lười

Vẳng bên tai khúc hát
Công ơn các thầy cô
Như đại dương bát ngát
Chẳng biết đâu bến bờ!

Đỗ Mỹ Loan





23. Cô Giáo Dạy Văn

Dạy Kiều từ thuở tóc xanh
Đến hoa râm vẫn trong lành giọng cô.

Tiếng kêu đứt ruột liễu bồ
Mỗi lần giảng nước mắt khô lại duềnh
Kiều xưa ân trả nghĩa đền
Học trò cô lẽ nào quên ơn người?

Dưỡng cành héo được hoa tươi
Lọc đau khổ lấy nụ cười sáng trong
Học văn đâu chỉ thuộc lòng
Những lới cô giảng thấm trong máu rồi.

Của tiền nước chảy mây trôi
Chữ nhân chữ nghĩa lắng bồi phù sa...
Hiến chương em đến thăm nhà
Ấm lòng - cô vẫn ngân nga lẫy Kiều!

Nguyễn Ngọc Hưng





24. Nghĩ Về Thầy...

Nghĩ về thầy, em không nghĩ được nhiều đâu!
Em chỉ nhớ một đôi mắt sáng
Giờ giảng văn và giọng thầy sang sảng
Để học trò bất chợt cũng ngẩn ngơ!

Nhớ về thầy, em chẳng nhớ được nhiều đâu!
Bởi ngày đó, em - cô học trò bé nhỏ
Mắt cứ hay ngóng ra ngoài cửa sổ
Nhìn phượng rơi, rơi đỏ cả sân trường...

Nhớ về thầy, em cứ thấy rưng rưng
Như hôm nào thầy đọc bài thơ cổ
Em biết yêu những trang thơ xưa từ đó
Lặng thầm ươm những thoáng mộng mơ...

Nghĩ về thầy, em nhớ những ngày xưa
Em áo trắng, hồn trong như lá cỏ
Những giờ văn, và tấm lòng thầy rộng mở
Rót hương thơm, mật thắm của đời...

Nghĩ về thầy, em chẳng nghĩ được nhiều đâu!
Cuốn vở xưa, mực tím đã phai màu
Chỉ dòng chữ trong tim còn ghi khắc
Em biết mình, năm tháng vẫn ơn sâu!

Từ Nguyễn





25. Có Một Chiều Tháng Năm

"Thầy còn nhớ con không?"
Tôi giật mình nhận ra
người đàn ông áo quần nhếch nhác
Người đàn ông gầy gò
ngồi sau tủ thuốc ven đường.

"Thầy còn nhớ con không?"
Câu lặp lại rụt rè rơi vào im lặng.
Hoa phượng tháng năm rơi đầy vỉa hè
Rụng xuống trên vai người thầy học cũ.

"Không... xin lỗi... ông lầm... tôi chưa từng dạy học
Xin thối lại ông tiền thuốc... cám ơn..."

Cuộc sống cho ta nhiều quên, nhớ, vui, buồn
Thầy học cũ mười năm không lầm được
Thầy học cũ ngồi kia dấu mình sau tủ thuốc
Giấu mình trong hoa phượng rụng buồn tênh.

Còn biết nói gì hơn
Đứa học trò tâm sự
Người thầy cũ lại chối từ kỷ niệm
Chối từ những bài giảng dạy con người đứng thẳng
Biết yêu anh em – đất nước – xóm giềng
Đứa học trò vào đời với trăm nghìn giông bão
Bài học ngày xưa vẫn nhớ mãi không quên.

Và hôm nay...
Bên hè phố im lìm
Vành nón sụp che mắt nhìn mỏi mệt
Câu phủ nhận phải vì manh áo rách
Trước đứa học trò quần áo bảnh bao?

Tôi ngẩn ngơ đi giữa phố xá ồn ào
Những đứa trẻ tan trường đuổi nhau trên phố
Mười năm nữa đứa nào trong số đó
Sẽ gặp thầy mình như tôi gặp hôm nay?

Đỗ Trung Quân





26. Có Một Nghề Như Thế

"Có một nghề bụi phấn bám đầy tay
Người ta bảo đó là nghề trong sạch nhất
Có một nghề không trồng cây vào đất
Mà mang lại cho Đời đầy trái ngọt hoa tươi"!

Có một nghề rèn luyện cả đời người
Để mang lại sự tốt tươi cho thiên hạ
Có một nghề thật đớn đau nghiệt ngã
Để mang tặng cho Đời những Tài tử Giai nhân
Lặn lội cả đời nhả kén tơ ươm
Cho loài Người được khoác lụa vàng óng ả!

Có một nghề vượt bao khó khăn cao cả
Để rèn luyện cho Đời những nguồn lực vô biên
Có một nghề luôn đào tạo những "Tài, Hiền"
Cho đất nước được bình yên thịnh vượng!

Có một nghề luôn tạo niềm vui sướng
Cho bao người đạt sự nghiệp thăng hoa
Có một nghề từ sáng đến chiều tà
Dạy dỗ học trò miệt mài không ngơi nghỉ

Có một nghề ngay từ trong suy nghĩ
Nhận trách nhiệm với Đời,
Làm Thầy của cả những bâc Vĩ nhân!
Có một nghề cũng có lúc quên thân
Mang con chữ gieo vần nơi heo hút
Có một nghề bỏ tiền lương mua giấy bút
Dạy các em thơ xứ Mèo Vạc vùng cao
Xua nắng Hè Thu, cõng gió Đông vào
Thổi mát rượi những ngày Hè oi bức!
Có một nghề cứ mỗi khi thức giấc
Đã nghĩ nặng tình về thế hệ mai sau.

Nguyên khí Quốc Gia sẽ lắng đọng về đâu?
Khi Hiền Tài không được nuôi trồng chăm bón!
Ôi Trời Đất giao cho ngành ta trọng trách lớn
Nghiệp mênh mang mà chức sắc lại cỏn con!

Ta luôn ước mơ cho Đất nước được vuông tròn
Thoát địch họa và tai ương rình dập
Phải gắng xây một lâu đài vững chắc
Cho Tổ Quốc được yên vui, Đất nước được thái bình.
Cho Quê hương trong đó có mình
Được hưởng trọn quang vinh ấm no hạnh phúc!
Nghề Nhà Giáo được vinh danh tiến bước
Cùng mọi nghề xây mực thước cho đời
Cho Thiên hạ mãi mãi xanh tươi
Cho cuộc sống được đổi đời oanh liệt
Cho thế gian ai ai cũng nhận biết

Nghề Giáo là Thầy giúp đất nước được thăng hoa!

Đinh Văn Nhã





27. Cô Giáo Của Con

Mỗi khi vào lớp
Cô cười thật tươi
Say sưa giảng bài
Giọng cô ấm áp.

Bạn nào hay nghịch
Cô chẳng thích đâu
Bạn nào chăm ngoan
Cô yêu lắm đấy!...
Cần như hạt muối
Đẹp như hoa rừng
Cô giáo của con
Ai mà chẳng quý.

Hà Quang





28. Tặng Cô Bao Đóa Hoa Hồng

Tặng cô bao đóa hoa hồng
Tặng cô với cả hương nồng sắc xuân
Tháng ngày dạy dỗ ân cần
Cho bao thế hệ góp phân dựng xây
Tiếng cô tưởng nhớ mới đây
Xây bao hạnh phúc tràn đầy yêu thương...

Nguyễn Thị Xoa





29. Lời Của Thầy

Rồi các em một ngày sẽ lớn
Sẽ bay xa đến tận cùng trời
Có bao giờ nhớ lại các em ơi!
Mái trường xưa một thời đã sống.

Nơi đã đưa em lên tầm cao ước vọng
Vị ngọt đầu đời bóng mát ca dao
Thủa học về cái nắng xôn xao
Lòng thơm nguyên như mùi mực mới.

Dẫu biết rằng những tháng ngày sắp tới
Thầy trò mình sẽ có lúc chia xa
Sao lòng thầy canh cánh nỗi thiết tha
Muốn gửi các em đôi điều nhắn nhủ.

Một lời khuyên biết thế nào cho đủ
Các em mang theo trong mỗi bước hành trình
Các em lúc nào cũng nhớ đừng quên:
Sống cho xứng với lương tâm, phẩm giá!...

Rồi các em mỗi người đi mỗi ngả
Chim tung trời bay bổng cánh thanh niên
Ở nơi đâu: rừng sâu, biên giới, khắp ba miền
Ở nơi đây có thầy luôn thương nhớ.

Tạ Nghi Lễ





30. Khi Thầy Về Nghỉ Hưu

Cây phượng già treo mùa hạ trên cao
Nơi bục giảng giọng thầy sao chợt thấp:
"Các con ráng... năm nay hè cuối cấp..."
Chút nghẹn ngào... bụi phấn vỡ lao xao.

Ngày hôm qua hay tự tháng năm nào
Con nao nức bước vào trường trung học
Thương cây lúa hóa thân từ hạt thóc
Thầy ươm mùa vàng, đất vọng đồng dao.

Mai thầy về, sân trường cũ nằm đau?
Hay nỗi nhớ lấp vùi theo cát bụi?
Dẫu cay đắng, dẫu trăm nghìn đau tủi
Nhọc nhằn nào thầy gửi lại ngày sau?

Lá Me




--------------------------------------------------
Thơ nhà giáo hay nhất nhiều tác giả (2) (3) (4) (5) (6) (7)

Ghi chú: ảnh minh họa sưu tầm từ internet
Vũ Gia Phát

Làm việc tại Vũ Gia Phát Website: https://vugiaphat.vn - https://noithatvugiaphat.com/

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn