11. NGÀY MẸ SINH CON
Chiều buông vời vợi xa xôi
Trườn lưng váy mẹ bồi hồi nhớ xưa
Hong trời tã vắt giậu thưa
Ôm con rét cắt gió thừa lòng tay.
Sữa khô nước mắt thì đầy
Áo chồng miếng vá đường may mấy lần
Tháng mười rơm rớm vàng sân
Chắt chiu hôm sớm tảo tần mẹ ơi
Con đi muôn nẻo đường đời
Hương thơm sữa mẹ mãi ngời ngời trong
Nâng niu vun vén ươm trồng
Xum xuê hoa lá tươi hồng đức nhân
Cao xanh tạo hoá xoay vần
Lạc trong trầm tích bần thần lời ru.
Lại Quốc Biểu
12. VUI NGÀY NHÀ GIÁO VIỆT NAM 20/11
Vui ngày nhà giáo chờ mong
Tôi như trẻ lại ngược dòng thời gian
Đàn em đỏ thắm khăn quàng
Trong tôi cảm thấy mơ màng tuổi thơ
Mộng mơ là tuổi học trò
Trong tôi từ ấy đến giờ vẫn xanh
Sân trường cảnh đẹp như tranh
Hàng cây phượng vĩ nghiêng cành chào nhau
Vi vu gió hát trên đầu
Thướt tha những cánh áo màu trẻ trung
Từ Sư phạm về Phổ thông
Thơ như cánh én thỏa lòng bay cao.
Hoàng Tấn Đạt
13. CẦU CONG
Cầu Cong ai uốn mà cong
Đôi bờ nối nhịp đỡ vòng ngõ xa
Bên thương bến nhớ lại qua
Bốn mùa hoa trái trao quà tặng nhau
Âu thuyền ngấn nước còn sâu
Lung linh in bóng tựa cầu đợi mong
Nâu sồi thắt đáy lưng ong
Ngát hương bồ kết rối lòng xốn xang
Ngược xuôi dưới ánh trăng vàng
Đứng gần liếc lại ngỡ ngàng nét duyên.
Nguyễn Đức Vân
14. DỆT TÌNH XANH
Ai về rắc nắng vào đông
Cho môi đỏ thắm má hồng hơn xưa
Ai về dệt áo ngày thưa
Lụa thơ em trải cũng vừa thơm hương
Đan bằng sợi óng tơ vương
Cài xen mắt biếc lời thương nồng nàn
Phố chiều sực nức hoàng lan
Gió lay ngõ nhớ từng làn sóng mơ
Thuyền yêu neo cập bến bờ
Vạt tương tư thức thẫn thờ năm canh
Độc hành theo mãi tình anh
Ươm lên mầm nhớ nảy xanh bốn mùa.
Ngân Hậu
15. NGƯỜI VỀ CÓ NHỚ TA KHÔNG?
Đằng sau một tấm chân tình
Là bao ngớ ngẩn giữa mình với ta
Bây giờ thì cũng chia xa
Ngọt bùi chua chát theo đà gió bay
Cánh đồng sót chút heo may
Ta về tìm lại tháng ngày đã xưa
Ta về gom nhặt gió mưa
Bỏ vào nắng rát những trưa đoạ đày
Tháng năm chẳng mấy hao gầy
Câu thơ thương nhớ cứ vày võ đêm
Tìm đâu khoảnh khắc êm đền
Còn đâu ánh mắt chiều thêm nao lòng
Người về có nhớ ta không?
Ta về lặng lẽ mùa đông úa tàn
Câu thơ chết giữa tiết hàn
Ta ngồi ta khóc muôn vàn lặng câm!
Nguyễn Quỳnh
16. TÌNH MỘC CHÂU
Nhớ nhau gánh bể lên rừng
Mộc Châu ơi biết mấy tầng xanh ngâu
Mây chiều em thả về đâu
Mà hương lá gội theo nhau cuối mùa
Thôi còn tim tím hoa mua
Sương mai còn đọng, còn đưa gió ngàn.
Người thơ chắp sợi tơ vàng
Để lòng u tịch, ngân vang một trời
Non xanh, nước bạc cao vời,
Khúc đàn lữ khách trao người du sơn
Có nghe trong khói hoàng hôn
Tình ai, tiếng vọng tâm hồn Mộc Châu.
Lê Thúy Quỳnh
17. BÙA MÊ
Em tặng anh suối nguồn thơ
Nồng nàn thơm thảo giấc mơ thu về
Mây giăng trắng ngọn Ba Vì
Sông Đà dòng nước xanh rì mùa yêu
Tuổi anh dù đã xế chiều
Vẫn như cơn gió phiêu diêu đêm ngày
Nụ hôn nợ mãi nồng say
Khoá trong tim, đợi mong ngày trao nhau
Nắng mưa chẳng thể phai màu
Lời yêu chẳng sợ “qua cầu gió bay”
Heo may giấu cái nồng say
Lời vàng chất chứa đã đầy sông tương
Xa nhau “chín nhớ mười thương”
Hồn thơ dìu dặt muôn phương tìm về
Xứ Đoài như có bùa mê
Thuyền hoa chở bóng trăng về đêm nay !
Trần Trọng Giá
18. BUỔI SÁNG MÙA ĐÔNG
Trời còn mờ ảo bờ cây
Đã nghe chim hót mở ngày vườn bên
Đường thôn dần tắt ánh đèn
Mặt trời nhúc nhắc bò lên rõ dần
Đàn gà chao chác ngoài sân
Chú mèo đủng đỉnh lên trần nằm phơi
Bờ đê thấp thoáng bóng người
Đàn cò vẫy cánh như bơi giữa đồng
Nắng dần trắng cả bờ sông
Gió ru nhè nhẹ, mây hồng nhởn nhơ
Chuyến đò như thực như mơ
Ngoái trông đã tới phía bờ sông xa
Gần trưa, nắng đã nhạt nhòa
Học trò lớp Bảy lớp Ba đã về.
Lê Hải Châu
19. THƠ BẠN, THƠ MÌNH
Đêm dài ngẫm ngợi tỉnh mơ
Bạn... thơ hay thế, mình... thơ nhạt phèo
Dòng trôi loang lổ bọt bèo
Ăn đong cái chữ quắt queo thở dài
Vẫn còn cứng cáp bờ vai
Bộn bề cảm xúc đan cài sóng tim
Khi ồn ào, lúc lặng im
Lật nghiêng trời đất mà tìm vóc thơ
Vẫn ngây ngô, vẫn dại khờ
Vẫn rung nhịp đập trước bờ môi xinh
Mơn man non nước hữu tình
Để thơ vắt vẻo thậm thình khát mong
Thơ trào hồ nước xanh trong
Tưới vào nhân thế tiếng lòng đầy vơi
Mặc người rỉa rói dở hơi
Cứ ươm câu chữ giữa đời mà xanh
Dẫu chưa bằng chị bằng anh
Dẫu còn thô ráp tục thanh vẫn là...
Phạm Luyến
20. MÙA HOA CẢI
Nhớ xưa trốn mẹ trốn thày
Cùng anh ra bến sông này ngắm hoa
Hẹn hò Mai Trúc đôi ta
Trăm năm đầu bạc tuổi già bên nhau
Ngờ đâu chỉ mấy năm sau
Giã từ hoa cải xa nhau suốt đời
Anh đi chinh chiến xa khơi
Phượng hoàng tung cánh lưng trời mải bay
Đến mùa hoa cải heo may
Bến sông em đợi người quay trở về
Cải vàng ủ rũ bờ đê
Người đi mang cả lời thề đi theo!
Gió mưa xô dập mái nghèo
Chăn đơn gối chiếc trăng treo đầu nhà
Tuổi Xuân mòn mỏi dần xa
Bến sông lạnh lẽo có ta vắng mình
Sông kia sao lỡ vô tình
Lau thưa xào xạc, lục bình vẫn trôi!
Em ra gom cánh hoa rơi
Đắp lên mộ gió cho người tình chung!
Phùng Vệ Đính
--------------------------------------------------
Ghi chú: ảnh minh họa sưu tầm từ internet