41. LẠI CHUYỆN NGÀY XƯA
Cái hồi chưa có Nông giang
Cả làng xuống giếng Đồng Cam vét bùn
Mạch ngang, mạch sủi, mạch đùn
Vét đi vét lại nước nguồn chẳng ra
Tháng Tư héo quắt hoa cà
Khoai Đồng Soi lỗ chỗ hà tổ ong
Mất mùa cả xóm ăn đong
Đồng khô dẫn nước Sông Gòng thì xa
Thế rồi Nông giang chảy qua
Cồn Bông lúa tốt, Bãi Kha nước tràn
Nước ra đến tận Đồng Săn
Đồng Cam Mang Cá chắc ăn hai mùa
Sức người thay trời làm mưa
Nhớ hôm lấy nước thức vừa trắng đêm
Ngủ đường ít bữa rồi quen
Kiến bò lỗ mũi, sương đêm ướt đầu
Lem nhem mặt lấm nhìn nhau
Xuống sông sẵn nước gội đầu kỳ lưng
Chuyện xưa nói mãi không cùng
Hiểu thêm đôi chút sử chung của Làng
Lê Hải Châu
42. THƯƠNG TÌNH NĂM ẤY
Công viên điện sáng tràn cầu
Lối xưa vẫn đó, nỗi sầu vương mang
Đường quanh bậc đá mơ màng
Hương sen trong gió, tình càng ngất ngây
Em trao tim nhớ căng đầy
Như là “đôi chín”, đắm say trái đời
Sáu lăm nay đã qua rồi
Công viên trăng doãi, hỏi người ở đâu
Thời gian giăng mắc cơn sầu
Bóng tăm lặn hẳn, bóng câu khó tìm
Hái sim, tay nhuộm màu sim
Công viên trống trải, im lìm vậy sao
Người ơi! Hé cửa trăng vào
Sáng chưng một thuở, xuyến xao cả đời
Người ơi, hờ hững cùng người
Nụ cười tan tác dưới trời công viên
Nguyễn Sỹ Huy
43. THI NHÂN VÀ CON TẰM
Con tằm kéo kén nhả tơ
Còn em nhả chữ làm thơ tặng đời
Lòng em như nước giếng khơi
Thơ như mạch chảy giữa trời trong veo.
Thi nhân muôn thuở mãi nghèo
Có ai thương với... để theo bạn cùng
Gạn lòng một chút riêng chung
Gửi theo mây gió ngàn trùng xa xa.
Gom hương trời đất gọi là
Tấm tình tri kỷ mặn mà với ai...?
Phạm Thương Hợp
44. TRƯA HÈ... TAN
Lời ru dong dắt bóng tre
Dập dềnh trôi dạt trưa hè chang chang
À... ơi...
âm vọng mênh mang
Nhấn chìm tôi ngập miên man trưa nồng
Lời ru trộn gió bềnh bồng
Dìu tôi lặn lội trên tầng hoang vu
Tay cầm buồn chín lời ru
Thương mòn câu hát phiêu du mơ màng
Mong sao đi hết vòm làng
Với yên ả với sắc vàng hanh hao
Quạnh hiu dâng ngập cồn cào
Tiếng gà thảng thốt rơi vào thinh không
Đẩy trưa sâu tới mênh mông
Thổi vào khoảng rỗng thập thồng phiêu linh
Ta như tan ...
ta vô hình
Ngật ngà tôi thấy bóng mình đang trôi
À... ơi...
trưa nẫu bồi hồi
Cháy lòng ! thương cả cái tôi - Trưa hè.
Vũ Bá Lễ
45. NGÀY XƯA…
Ngày xưa là thế em à
Bữa cơm chỉ có quả cà bát canh
Nhà mình vách đất mái tranh
Lá cây, hòn sỏi cũng thành đồ chơi...
Ngày xưa là thế em ơi
Thương thầm nhớ trộm suốt đời vì nhau
Sẻ chia cả những nỗi đau
Chẳng ai nghĩ đến sang giàu mà mơ
Ngày xưa nghèo khó hơn giờ
Buồn vui hàng xóm chẳng thờ ơ đâu
Gửi vào cổ tích từ lâu
Ước gì lại được bắt đầu ngày xưa...
Đặng Vương Hưng
46. TÔI VÀ EM DƯỚI TRỜI THU
Bâng khuâng trời đất giao mùa
Mây lang thang trắng, nắng lưa thưa vàng
Sương neo mắt lá mơ màng
Nồng nàn hoa sữa lênh loang phố dài
Gót hài nhí nhảnh mắt nai
Áo cài nửa cúc, tóc cài "họa mi"
Em ơi thu nói câu gì
Mà môi ủ mật thầm thì mùa yêu
Gió tham vuốt trọn mĩ miều
Thu say ôm cả phì nhiêu vào đời
Em gieo giữa phố nụ cười
Hoa nhường nguyệt thẹn cho người khát trông
Gặp nhau sao má em hồng
Giấu đi tiếng sét để lòng tương tư
Em và tôi dưới chiều thu
Xa xa vọng tiếng chim gù ái ân
Quên đi muôn nẻo phong trần
Giữa đời hối hả mình cần bên nhau
Bén tình dâng lễ trầu cau
Hương thu trộn với sắc màu và em.
Phạm Luyến
47. VÔ DUYÊN
Vậy sao mãi chẳng thành quen
Để căng tràn vụng thầm len lén đầy
Mắt trầm đắm đuối tình say
Nồng nàn trở giấc khuấy ngày mấy phen
Nấp mưa chờ nắng mới lên
Ước sao sắp một đêm liền nối canh
Hít hà hương bưởi hương chanh
Từ trong lọn tóc thơm vành môi duyên
Cuộn mình ôm giấc du miên
Vậy sao mãi chẳng thành quen một lần.
Lại Quốc Biểu
48. MƯA!
Mưa rơi gửi một tiếng thơ!
Người và trời cũng như tơ giăng lời
Lạnh buồn vương một chút thôi
Lặng im nghe lá hoa cười trước song
Mưa rơi lạnh phả đôi lòng
Thương người nên thấu một đồng cỏ xanh
Bầu không phơ phất mỏng manh
Thấm màu mây dát mà thành hạt rơi
Mưa lành lạnh chỗ ai ngồi
Bàn chân ai bước sang tôi chợt nhìn.
Đàm Quyên
49. BI CA
Em là hoa hậu Kim Cương
Còn tôi thi khách bên đường Áo Tơi
Tháng năm ném chữ lên trời
Cùng ca dao hát ngược đời bão dông.
Lệ buồn hứng mấy dòng song
Tình buồn trải mấy mênh mông mà buồn?
Tiễn em theo cánh chuồn chuồn
Đau thương gói lại không vuông cũng tròn.
Trách gì người chốn lầu son
Bã trầu nhai mãi cũng còn bã thôi
Leo lên đỉnh đá ta ngồi
Nửa đêm níu gió bồi hồi nhớ em.
Thanh Trắc Nguyễn Văn
50. MÙA NGÂU
Trời mưa rả rích nẫu lòng
Ngồi buồn thương mảnh gương trong ố mờ
Đau lòng ghép lại thành thơ
Xin trời đem thả đôi bờ Ngân Giang
Thương đau lệ ứa hai hàng
Ngẫm vì mình quá tin vàng nên thau
Ngày tàn thu lại về mau
Để chàng Ngưu đợi bên cầu quạ kêu
Khấn theo một tiếng chuông chiều
Gióng lên ai oán tình yêu đã tàn
Trên cao nhìn mảnh trăng vàng
Vẫn còn rắc xuống nhân gian lu mờ
Mong ai hiểu thấu vần thơ
Hãy đem thả xuống đôi bờ Đà Giang
Đỗ Văn Quỳnh
--------------------------------------------------
Ghi chú: ảnh minh họa sưu tầm từ internet