31. CHỊ TÔI
Anh giờ vời vợi cao xanh
Hồn theo sương khói tạc thành núi sông
Cạn khô nước mắt chờ chồng
Vọng phu ngay chính giữa không núi đồi
Chỉ là một mảnh giấy thôi
Chết không ngày giỗ chị ngồi thở than
Cầm lòng vái vọng phương Nam
Gọi tên anh giữa vạn ngàn sinh linh
Khói hương quyện trắng ảnh hình
Nhìn anh trẻ mãi... chỉ mình chị đau.
Phúc Hữu
32. CHẬP CHỜN
Tàn đêm giấc mộng mong manh
Chập chờn những thấy bóng anh chập chờn
Nay em bẩy chục tuổi tròn
Bóng anh vẫn đó như còn đôi mươi
Đạn bom tắt tự lâu rồi
Em hằng thổn thức nhớ người ngày xưa
Bàng hoàng chợt tỉnh giấc mơ
Hương trầm đỏ ngát bàn thờ lung linh
Chắp tay lặng đứng một mình
Thả hồn nhớ lại mối tình thời xanh
Giá mà không có chiến tranh
Thì em đâu thấy bóng anh chập chờn…
Đỗ Đức Năm
33. HÃY MONG
Em không là gái đồng trinh
Xin đừng bắt phải lung linh sắc màu
Lòng em chẳng thể giếng sâu
Cũng không là một cơi trầu đâu anh.
Nhìn xem nhiều quả vỏ xanh
Biết đâu lòng đỏ, vị thanh mát lòng
Bình minh rực rỡ đằng Đông
Hoàng hôn Tây cũng đẹp không kém gì.
Chỉ là giọt nắng phân kỳ
Sau mưa vẫn ấm, cần chi mỹ miều
Đừng mong giấc mộng dáng kiều
Hãy mong có những buổi chiều bên nhau.
Kim Phượng
34. GÓC KÝ ỨC XƯA
Ngày xưa ở chốn quê nhà
Con đường đi học toàn là cỏ may
Lắm khi hoa cỏ bám đầy
Bạn thương gỡ hộ chạm tay… giật mình.
Ngày xưa làng có giếng đình
Chiều chiều gánh nước vô tình gặp nhau
Nói toàn những chuyện đẩu đâu
Tiếng cười con gái bên cầu… tươi duyên.
Ngày xưa mơ gặp Bụt, Tiên
Sống vui, tử tế… rõ hiền quá thôi!
Ngày xưa, giờ đã xưa rồi
Mà sao ký ức vẫn bồi hồi xanh?
Ngày xưa em, ngày xưa anh
Tiếng lòng còn chút để dành cho nhau.
Phạm Ngọc Lại
35. TÔI CÒN
Tôi còn một chút hăng say
Tình thơ đọng lại những ngày tháng qua
Tôi còn một chút, khoe ra
Duyên xưa sống lại, hương hoa bây giờ
Tôi còn một chút dại khờ
Chênh chao với những bất ngờ tuổi yêu!
Tôi còn mang nặng mỗi chiều
Ngồi buồn đong đếm bao điều nghĩ suy
Tôi còn xót cảnh chia ly
Bạn bè đồng đội ra đi không về
Tôi còn tâm nguyện lời thề
Sống sao để ít kể chê, người cười.
Tôi còn một chút bồi hồi
Bon chen hám lợi mặc đời coi khinh
Tôi còn mong mỏi chính mình
Thơ quê rơm rạ, có hình bóng tôi..!
Vũ Văn Thịnh
36. ĐI TRÊN ĐƯỜNG HUẾ NHỚ VỢ HIỀN
Bồi hồi... răng cứ vấn vương
Nhớ người thương những cung đường đón đưa
Sớm chiều nóng lạnh nắng mưa
Buồn vui cười khóc bốn mùa bên nhau
Bâng khuâng qua mấy nhịp cầu
Hương Giang, An Cựu tím màu sông quê...
Phượng hồng nhuộm đỏ tiếng ve
Tiếng ve khắc khoải gọi hè tìm ai?
Ngậm ngùi chi cứ u hoài
Một cành sen trắng trang đài trao hương
Tình chồng vợ rất lạ thường
Đi mô cũng nhớ cũng thương thật kỳ...
Võ Quê
37. VỀ MIỀN DI SẢN
Gió nam rủ sóng xô bờ
Đồ Sơn biển gọi vần thơ tuôn trào
Đây miền di sản tự hào
Chùa Hang hương toả lao xao mây trời
Sóng Hòn Dáu vỗ đầy vơi
Núi cao, biển thẳm rạng ngời Tường Long
Nơi đây biển nhớ, gió mong
Đong đầy thần tích, sáng trong hồn người
Tháng năm nắng mở cổng trời
Người về điểm hẹn biển khơi rộn ràng
Đón em phượng nở xốn xang
Đồ Sơn mùa hội vọng vang tình đời.
Huy Hồng
38. ĐỈNH NÚI VŨNG TÀU
Trèo lên trên Đỉnh Vũng Tàu
Mà xem biển biếc sẫm màu trời xanh
Xốn xang trên mảnh đất lành
Thênh thang một dải mây thành đang xây
Ai đi đấy... Em về đây,,
Lòng thu phơi phới se dây tóc thề
Khỏa mình trong nước hồn mê
Bơi trong biển những bộn bề nhớ mong
Người đi thả lưới khơi dòng
Thuyền Em đầy ắp... vẫy vùng dọc ngang
Kìa Ai nhặt ánh nắng vàng
Còn Ai thả những mơ màng vào thơ
Mênh mang cả một bến bờ
Hàng dương thấp thỏm hẹn hò biển xanh
Mơ thăm thẳm.. mộng viễn hành
Phố phường đầy ắp thị thành người ơi
Tôi theo một ánh sao trời
Gửi lên trên ấy đôi lời tri ân..
Nghe như con sóng thì thầm
Nhắc Ai mãi nhớ ngàn năm biển tình
Duy Tiên
39. HAI PHÍA
Từ ngày hai đứa xa nhau
Vườn xuân lá héo quả sầu rụng rơi
Đường tình vắng bước chân người
Long đong ngọn gió cõng lời cỏ may
Phía anh một uống một say
Rượu nồng đắng đót thơ gầy xanh xao
Chát chua pha lẫn ngọt ngào
Dáng em khói thuốc bay vào hư không
Phía em bóng lẻ cô phòng
Tóc xanh biếng chải má hồng biếng tươi
Dằn lòng cố mở môi cười
Tình chưa dứt nghĩa chưa vơi sao đành
Phía không em phía không anh
Chỉ vì kiêu hãnh mà thành hoang sơ
Tôi ngồi chiết xuất bài thơ
Mượn câu lục bát nối bờ không nhau.
Nguyễn Trọng Hòa
40. TỰ KHÚC THÁNG BẢY
Nắng còn ở phía cuối đồng
cơn mưa đỏng đảnh cầu vồng bắc qua
mẹ ngồi bậu cửa trông ra
Trường Sơn thăm thẳm chắc là xa xôi
Nén hương đỏ những bồi hồi
từng giọt nước mắt lặng rơi cõi lòng
tháng năm lưng mẹ thêm còng
nghĩa trang lần bước chờ mong con về
Chị tôi dang dở lời thề
xuân xanh lặn xuống đồng quê mùa màng
một lần thắt dải khăn tang
năm mươi năm ấy khói nhang thờ chồng
Chị đi về phía bờ sông
bao mùa hoa cải trổ ngồng bãi xưa
cầu vồng khuất nẻo cơn mưa
Trường Sơn thăm thẳm người chưa trở về
Khói hương quyện những bộn bề
nghĩa trang tháng Bảy chiều tê tái chiều.
Nguyễn Quỳnh Anh
--------------------------------------------------
Ghi chú: ảnh minh họa sưu tầm từ internet