11. BỎ BÙA
Chiều rơi đã chạm gót trần
Sao còn giũ rối tần ngần chân mây
Heo may vuốt lạnh vai gầy
Gieo sương muối phủ hàng cây khóc vùi
Mai về bán sỉ niềm vui
Bao nhiêu vân vốn lại vùi vào em
Thói đời, bạc đỏ - tình đen
Em còn xui gió tạt đèn không chao
Bỏ bùa ướt sũng chiêm bao
Xúi bình minh tưới nắng trào ngực đêm.
Lê Minh Dung
12. EM DÂU
Nhớ ngày em về làm dâu
Trăng tròn mười sáu lưng cầu gió đưa
Nhà nghèo bờ dậu cũng thưa
Bước chân vụng dại chiều mưa rối bời
Tóc buông cắn chỉ làn môi
Liếp che phòng cưới nụ cười đến thương
Bấm tay tuần nữa lên đường
Anh đi khói lửa dặm trường sẻ đôi
Một thân lẻ bóng đơn côi
Lấy chồng chưa bén hơi người đã xa
Đêm nằm đếm mấy canh gà
Bàng hoàng ngơ ngẩn vào ra rạc ngày
Em như hoa thắm trên cây
Cành non ứa nhựa tóc mây xanh rờn
Bóng thời gian ngả dỗi hờn
Lược gương biếng chải mỏi mòn ngày rơi
Chiến tranh bom Mỹ mù trời
Nghe đài thắng trận bồi hồi mong tin
Bặt tăm như thể cánh chim
Tiếng đâu sét đánh nổi chìm bóng anh
Trải năm tháng rách chẳng lành
Hồn người gửi lại rừng xanh không về
Em heo may ruộm chiều quê
Sáu mươi xuân ấy lê thê phận người
Trường Sơn người nghỉ yên rồi
Em tôi hóa đá nung vôi kiếp mình…
Nguyễn Thị Thúy Ngoan
13. MƠ MƯA
Mưa rồi! Đã quá mưa ơi
Vội chi xối xả trắng trời thế mưa
Mưa bao lâu nữa cho vừa
Cây khô, lúa khát sao mưa không về?
Mà mưa cứ thế dầm dề
Ùng oàng sấm chớp bốn bề bão dông
Nhà trôi, nước ngập trắng đồng
Tròn xóe mắt trẻ thơ vòng khăn tang
Ai làm nên cảnh tan hoang
Bấy lâu nắng lửa chói chang khô cằn
Mưu sinh vốn đã nhọc nhằn
Dễ gì trời đất cướp phần thế gian...
Bất ngờ vang tiếng sấm khan
Mơ mưa mà hãi lũ tràn năm nao!
Phạm Sỹ Đại
14. HÁT XOAN
Hát xoan giọng hát mượt mà
Múa xoan múa dẻo như là nhảy dây
Hoàng hậu nghe hát mê say
Để cho hoàng tử ra ngay chào đời
Vua truyền chiếu chỉ mọi người
Hãy lưu giữ lấy những lời hát xoan
Đến nay đã mấy ngàn năm
Giờ thành di sản dân gian lưu truyền
Phường xoan đến hẹn lại lên
Cùng nhau múa hát trước đền dâng vua
Trần Bồng
15. LÁ THẤP
Cùng là lá ở trên cây
Thấp cao mỗi kiếp mỏng dày lá ơi
Cao thì xanh thắm tốt tươi
Thỏa thuê thụ hưởng lộc giời mà lên
Đủ đầy danh phận tuổi tên
Nghênh ngang chồi biếc tán trên rườm rà
Thấp thì phận mỏng xót xa
Khí giời còn ngạt huống là đòi xanh
Chịu bao giông bão thác ghềnh
Đến khi nắng ấm lại đành tay không…
Thì thôi lá tự nhủ lòng
Rồi mai rụng lại về trong đất lành
Giờ mình là lá cứ xanh
Thấp cao tất cả cũng thành hư vô.
Lương Thế Phiệt
16. NÓI VỚI NGÀY XƯA
Nắng rơi chầm chậm xuống chiều
Gió như còn níu cánh diều tuổi thơ
Thời gian mang cái ngẩn ngơ
Cuộn theo chiều gió qua bờ chân đê
Bây giờ ngồi nhớ ngõ quê
Sáng ra bờ ruộng chiều về góc thôn
Người đi mua dại bán khôn
Ta về sống với mảnh hồn khi xưa
Lại phơi nắng, lại dầm mưa
Lòng thương những buổi nắng chưa xuân thì
Còn duyên hạnh phúc là khi
Hết duyên chả biết nói gì với nhau
Lời thơ mượn bóng giăng câu
Vai kề vai tựa tình ràu thực hư!
Nguyễn Quỳnh
17. CỔNG LÀNG
Ngày đêm vẫn lối đi về
Cổng làng trầm mặc chở che bao đời
Lối mòn, vẫn lối mòn thôi
Dẫu bao thay đổi đất trời vần xoay
Hiên ngang bám đất tháng ngày
Mấy trăm năm đã hứng đầy bão giông
Nắng mưa giá rét chất chồng
Trầm, thăng, hoan, hỉ âm thầm chia ly
Trọn đời có nghĩa có nghì
Linh thiêng chứng tích, bia ghi phả làng .
Đỗ Quang Đạt
18. BÊN CÂY VẢI TỔ THANH HÀ
Ngõ quê hoa nắng rụng đầy
Giọng chim nưng nức gọi bầy trẻ thơ
Đất Thanh Hà thực hay mơ
Một cây vải tổ sững sờ người thăm
Lặng thầm ký ức xa xăm
Những mùa vải chín ngọt đằm lòng tôi
Ẩn trong vỏ sậm sa bồi
Lớp cùi như ngọc lần hồi mến thương
Lớn từ đất mẹ khiêm nhường
Chắt chiu một nắng hai sương thành mùa
Ủ thơm nhờ khúc chuông chùa
Mát lành bởi vụ cáy cua đồng làng
Bến xưa sóng sánh trăng vàng
Đò sang sông chở nhỡ nhàng lời yêu
Khổ ai sần vỏ vải thiều
Tròng trành đứt cả dây diều bãi đê
Bâng khuâng tìm mái tóc thề
Xanh ngàn vườn vải bộn bề sắc hương
Quả còn căng mọng lời thương
Luyện năm cung vẫn vấn vương điệu chèo
Gió sông Văn Úc vờn theo
Em nghiêng đáy mắt trong veo bỏ bùa
Thẫn thờ thợ cấy đến vua
Giả vờ ngắm ánh Tua Rua đỡ buồn
Giọt mưa cũng có cội nguồn
Mách ta se chỉ để luồn vào kim
Lưng trời treo lửng tiếng chim
Gốc cây vải tổ khắc chìm trăm năm
Ánh trăng biết ngỏ đêm rằm
Vải thiều chín ửng tháng năm trao đời
Vòm thiêng chẳng nhắc nửa lời
Cho tôi ăn quả nhớ người trồng cây.
Hoài Khánh
19. GIÓ LÀO
Xứ ta lại gọi gió Lào
Cứ như hơi lửa phả vào đồng chiêm
Cây hoa héo rũ bên thềm
Buồng cau mới trổ qua đêm rụng dần
Gió xa dồn đuổi gió gần
Giàn hoa Thiên Lý cuối sân vật vờ
Chỉ thương mấy đứa cháu thơ
Bữa nay mất điện khóc hờ chiều hôm
Lạy trời đổi chút gió Nồm
Ban cho chút lộc tá hơm gọi là
Thôi thì quạt giấy phòng xa
Nhỡ khi mất điện trong nhà nửa đêm
Lê Hải Châu
20. QUÊ MÌNH
Nhà quê dẫu chẳng sang giầu
Ô tô biệt thự nhà lầu cũng không
Nhà quê chỉ có tấm lòng
Cua đồng, nước cáy, rau trồng vườn sau
Lá hoa chen đủ sắc màu
Gà nuôi chạy bộ đua nhau kiếm mồi
Mặt ao đàn cá lượn bơi
Đêm đêm nhặt ánh trăng rơi đầy thềm
Tiếng cười chật lối như nêm
Nước chè nước vối tình thêm đậm đà.
Ngân Hậu
--------------------------------------------------
Ghi chú: ảnh minh họa sưu tầm từ internet