1. KẺ NỢ
Con còn nợ Mẹ mấy roi
Nợ đời một gánh thêm đôi nợ tình
Nợ tương lai rạng bình minh
Nợ cội nguồn một bất bình dấn thân
Nợ tự do cánh chim bằng
Nợ thời thơ ấu một lần về thăm
Tha hương nợ những đêm Rằm
Suốt đời kẻ nợ nguyện thầm Mẹ ơi!
Hoàng Văn Thất Sơn
2. VỀ YÊN TỬ
Ai về Yên Tử mới hay
Đường như dải lụa níu mây xuống gần
Về đây mới thấy vua Trần
Bao năm Người đã dành phần cõi tu
Về đây vơi bớt hận thù
Theo dòng Phật Pháp thiên thu mãi còn
Về đây gửi tấm lòng son
Yên Tử nơi ấy núi non điệp trùng
Ai đi ta hẹn đi cùng
Một lần có kỷ niệm chung cửa thiền
Đỗ Đức Năm
3. BÌNH LIÊU THĂM THÁC KHE VẰN
Bình Liêu một sớm thả hồn
Ngắm cây ngắm núi chập chờn nắng mưa
Khe Vằn thác chảy ngàn xưa
Điệu đà xõa tóc tình đưa gọi mời
Đàn bà Sán Chỉ hẹn nơi
Tình yêu trai gái một thời lỡ xa
Chờ mong mười sáu tháng ba
Hẹn hò ôn lại nét hoa khóc cười
Núi ôm thác kể đầy vơi
Phải lòng câu hát ơi người mộng mơ
Thác ba tầng đẹp như thơ
Núi Xiêm xanh thẳm mà ngơ ngẩn lòng
Điệu Then em thả giữa dòng
Âm vang suối hát xanh trong chiều về
Hương hồi như bỏ bùa mê
Hoa dong riềng nở đam mê núi rừng
Trời xanh mây trắng trập trùng
Hoa xoan, hoa trấu ngập ngừng níu chân
Bình Liêu ai đến một lần
Là yêu, là nhớ bần thần ngẩn ngơ
Núi rừng cảnh đẹp như thơ
Hẹn mùa hoa quế… lại mơ lên rừng!
Nguyễn Thị Thúy Ngoan
* Thác Khe Vằn thuộc xã Húc Động, Huyện Bình Liêu, Quảng Ninh
4. NẾP XƯA
Một đời quanh quẩn ngõ làng
Tròn vo khoanh giếng nặng mang nghĩa tình
Thủy chung xóm núi mưu sinh
Chênh vênh vách đá rập rình hiểm nguy
Bao năm chẳng đổi thay gì
Lề xưa nếp cũ lối đi vẹt mòn
Ba gian nhà nhỏ con con
Hàng cau vườn trước sân còn chạt vôi
Trưởng thành đủ đẫy cánh rồi
Chúng ra phố thị bỏ nơi quê nghèo
Tảo tần khuya sớm đơn neo
Vườn, thung, bờ bãi hái kèo quả hoa
Mẹt bưng bán chợ gần xa
Thêm đồng chè mắm chút là niềm vui
Thất thường mưa gió sập sùi
Nhức lưng mỏi gối tới lui chợt về
Mỗi ngày mới mỗi ham mê
Thọ trường bà nhé trọn thề trăm năm
Đỗ Quang Đạt
5. THƠ VIẾT Ở BẾN CẢNG
Em đi
Gởi lại nụ cười.
Tàu đi
Bỏ lại một người nhớ nhung.
Cười em e lệ thẹn thùng
Gói về
Mở thấy
Đùng đùng bão dông!
Thanh Trắc Nguyễn Văn
6. VẪN TRĂM NĂM CÕI NGƯỜI TA
Vẫn trăm năm cõi người ta!
Có đâu “phận bạc” chừa ra “má hồng”
Vẫn là bờ bãi bến sông
Bên Đoài thì lở, bên Đông thì bồi
Cửa thiền vẫn oản vẫn xôi
Để oan Thị Kính, xót đời Mầu xưa!
Còn không cô Tấm quê mùa?
Để cho Thị Cám lấy Vua làm chồng?
Trách đời còn lắm Lý Thông
Thạch Sanh mới bị cướp công cứu nàng!
Thôi đừng xe cát...dã tràng!
Sóng xô biển động tan hoang bãi bờ!
Xin đành làm kẻ ngu ngơ
Có đâu kẻ đón, người chờ, kẻ mong.
Tiền Đường biết kiếp nào xong?
Đớn đau thân phận, Kiều mong chưa thành!
Đâu rồi sự nghiệp công danh
Đâu rồi được mất, tranh giành hơn thua
Một đời dãi nắng dầm mưa
Trời đem bão tố trêu đùa phận ai?
Trời đâu dung kẻ hiền tài (*)
Chữ “tài” liền với chữ “tai” một vần(*)
Những là “tài tử giai nhân”
Màn the mắc võng che thân bẽ bàng!
Thương sao duyên nghiệp lỡ làng
Vẫn “trăm năm cõi, cung đàn, bể dâu”!
Trời cao sao quá cơ cầu
Bắt khoan, bắt nhặt, bắt sầu, bắt ai!...
Qua rồi, “bĩ cực, thái lai”
Trăm năm sau nữa biết ai khóc... cười?
Nguyễn Ngọc Cẩn
7. VƯỜN QUÊ
Nảy mầm từ điệu ca dao
Vành nôi khúc hát ngọt ngào bay xa
Cánh cò cõng nắng vườn nhà
Non xanh từ thuở ông cha vọng về.
Nồng nàn hơi thở miền quê
Bâng khuâng nhặt ánh trăng khuya bên thềm
Giấc nồng vương sợi tóc em
Lời thề hoa cỏ dậy men cõi lòng.
Chênh chao mây trắng bềnh bồng
Nghiêng soi mặt nước xanh trong bên hồ
Ngóng... người chín cả vườn thơ
Hoàng hôn ai đó vẫn chờ ban mai.
Hạnh Nguyên
8. NƯỚNG KHOAI
Kề vai bên bếp lửa hồng
Cười vui khúc khích mình cùng nướng khoai
Thơm ngon khoai nướng chia hai
Ngọt ngào cùng sẻ mong dài thêm đêm
Giọng em nhỏ nhẹ dịu êm
Ửng hồng đôi má con tim bồi hồi
Trao nhau ánh mắt làn môi
Vòng tay ấm áp không rời xa nhau
Bên em ngày ấy đã lâu
Giờ đây cách trở hai đầu nhớ nhung
Anh mong có cuộc tương phùng
Kề vai sưởi ấm lại cùng nướng khoai.
Bùi Văn Hoa
9. HỌA TÂM
Phai tàn chi hỡi mùa hoa
Lá rơi từng cánh như là biệt ly
Thanh tân một khúc xuân thì
Nhớ hôm dựa gió nhu mì ngủ yên
Họa tâm đôi nét sầu miên
Sương khuya trở giấc động miền chiêm bao
Gương hồ mặt cũ âm hao
Gió lay mấy lượt lao xao bao lần
Mây lồng bóng mộng phù vân
Treo lên đầu núi nửa vầng trăng xa
Vàng y phơ phất Ca-sa
Người ngoài muôn dặm ngỡ tà huy bay...
Tịnh Bình
10. DẤU XƯA
Cố ngơ cơn bão trong lòng
Chênh vênh một bóng bên song vô thường
Cõi tình còn chút tơ vương
Một ngày cũng nghĩa, yêu thương ngút ngàn
Đừng đem những chuyện lỡ làng
Mà khơi thêm nỗi ngỡ ngàng cho nhau
Càng yêu nên dạ càng đau
Vì đâu nên nỗi chuyến tàu rời ga
“Chữ tình” giờ đã phôi pha
Cũng là kỷ niệm đôi ta một thời
Ừ thôi! chim én của trời
Bay về tổ cũ vốn lời trổ hoa
Trăng tròn lại khuyết, thế mà
Cầm bằng tan hợp mới là tình yêu
Đắng cay lá rụng muôn chiều
Cây ngay không ngả mỹ miều chồi non
Tri âm còn lại vết son
Trong tim ai đó có còn dấu xưa?
Người ơi! Đêm đã qua chưa?
Dường như cơn bão xa xưa qua rồi.
Thanh Tùng
--------------------------------------------------
Ghi chú: ảnh minh họa sưu tầm từ internet