11. VỀ HƯNG YÊN
Hẹn em về với Hưng Yên
Ngất ngây hương nhãn mà quên lối về
Phù sa bồi đắp thành quê
Truyện tình trên cát triền đê sông Hồng
Cánh buồm lộng gió bến sông
Câu ca muôn thuở lẫy lừng gần xa
Nguyệt Hồ in nửa Hằng Nga
Chùa Chuông tiếng mõ nghiêng tà áo nâu
Bóng em cô Tấm bên cầu
Hương sen hương lúa lặn sâu cõi lòng
Một vùng trời đất xanh trong
Trăng Kinh Kỳ thả bềnh bồng tiếng thơ.
Nguyên Hương
12. TỜ LỊCH CUỐI
Lắt lay chiếc lá vàng phai
Buồn rơi rụng xuống gió cài then đêm
Câu thơ đừng nấn ná thêm
Trút phiền muộn vịn ấm êm vơi đầy
Tuổi trời tuột nhói lòng tay
Xác tờ lịch cuối mỏng bay trắng chiều
Anh còn giông bão trăm điều
Em còn chết bởi lời yêu thật thà
Trái tim lành sẹo phong ba
Có qua cười khóc mới tha thiết tình
Dịu hiền má lúm đồng trinh
Nắng mưa dầu dãi da mình giòn tươi
Đá mòn, sông cạn, mây trôi
Thương nhau thề giữ trọn lời trăm năm
Chân chim níu vội lá răm
Sợi xanh, sợi bạc, sợi cầm chát chua
Khẽ buông đợi phút giao thừa
Cho hoa lên nụ dắt mùa trên môi.
Bùi Thị Thu Hằng
13. THƠ VÀ ĐỜI
Thơ đời chữ nghĩa lặng trôi
Hoang sơ miền đá ngọt bùi bên nhau
Chẳng mơ vàng bạc sang giàu
Chỉ mong nghĩa cả biển sâu núi đầy!
Chờ trời mua rủi bán may
Lương tâm thừa thiếu dở hay mất còn
Ta về hái lộc vườn non
Gom mưa nhặt nắng...thả hồn cùng thơ
Mặc người đong đếm vét vơ
Công danh tiền bạc nghĩ lo sự đời!
Cái gì cũng chỉ một thời
Có hay cát bụi... miệng cười thế gian...?
Mong sao thoát cảnh đông hàn
Đón mùa xuân mới chứa chan tình đời
Thế thời lên xuống đầy vơi
Góc riêng vui chén tỏ lời cùng hoa...
Nghĩa nhân sáng tỏ đạo nhà
"Chữ Tâm kia mới bằng ba chữ Tài "
Phạm Tự
14. LÀM QUEN
Giật mình cứ tưởng ngồi mơ
Hóa ra là thật bất ngờ gặp nhau
Muốn làm quen đã từ lâu
Bỗng như đỏ mặt lần đầu biết yêu
Tuổi mình đều đã xế chiều
Chỉ cười thôi chẳng dám liều như xưa
Ngại ngùng lúng túng lạ chưa
Hình như hai đứa đều vừa gặp may...
Hình như cổ tích từ nay
Cho đêm bớt ngóng cho ngày bớt trông
Làm quen nhau giữa mùa đông
Hình như cái rét cũng không là gì!
Đặng Vương Hưng
15. THƯƠNG NHỚ QUÁ THÔI
Lắng nghe quê nói những gì?
Mà đau từng cánh xuyến chi ven đường…
Hiểu rồi để biết yêu thương
Thời gian đâu phải dễ thường phôi phai…
Yêu từ hạt lúa, củ khoai
Lắng nghe từng tiếng thở dài của nhau
Quê buồn, ta cũng thấy đau
Hình như đất đã bạc màu dưới chân?
Quê giờ khoác áo thanh tân
Non phần là thịt, già phần là xương
Giàu lên từ những tai ương
Mịt mù khói bụi, môi trường tan hoang…
Người xưa nay trở về làng
Nếu còn ký ức thì mang theo về…
Một đàn sáo sậu ngoài đê,
Một ao sóng sánh, tràn trề bèo dâu
Đồng làng đầy dấu chân trâu,
Chuồn chuồn chao cánh ngang đầu, rồi bay
Buồn đâu? Mà mắt cứ cay
Quê xưa khuất giữa tháng ngày mênh mông…
Mưa rào, cá rạch ngược không?
Nhớ thương con cá rô đồng quá thôi!
Phan Dương
16. CHẲNG CẦN...
Chẳng cần trầu đội cưới cheo
Thuyền ai vẫn cứ đậu neo bến đời
Chẳng cần đong đếm đầy vơi
Bấm sâu chân để đợi người phương xa
Chẳng cần chuốt lá tỉa hoa
Chỉ trao nhau cái thật thà mà thôi
Chẳng cần thắm má đỏ môi
Trời xe duyên cứ lở bồi sang nhau
Tình yêu như phép nhiệm màu
Chỉ cần tạc dạ chung câu đá vàng.
Lại Quốc Biểu
17. MẸ PHƠI MÙA VÀNG
Mẹ đang gặt lúa ngoài đồng
Con mang cho mẹ bình tông nước chè
Lúa chiêm nặng hạt vàng hoe
Mẹ gom cả nắng trưa hè chang chang
Còng lưng cõng cả mùa vàng
Công ơn cha mẹ con mang soi mình
Suốt đời tần tảo mưu sinh
Hương thơm gạo mới, ấm tình mẹ tôi
Ngày mai con nhập ngũ rồi
Mang theo cả nắng mẹ phơi mùa vàng
Huy Hồng
18. RƯỢU XUÂN
Rượu xuân nâng chén tương phùng
Làn môi, ánh mắt xem chừng ngất ngây
Không gian dâng ngập vòng tay
Hương đời lan tỏa gió mây nỗi mình
Ly tím biêng biếc lung linh
Chắt chiu từng hạt xuân tình xanh tươi
Mênh mang nắng mới phương trời
Dễ gì sưởi ấm mảnh đời cô đơn
Ta còn được giận được hờn
Hòa thang rượu đắng đẹp giòn bấy nhiêu
Men nồng đến độ đáng yêu
Sóng vai dạo bước bến Kiều dáng em.
Dương Xuân Diễn
19. BIỂN VÀ EM!
Bao giờ cho đến ngày mai
Thuyền xưa cập bến sông dài có nhau
Cải xanh đương độ sang màu
Xa xa một cánh buồm nâu vũ vần
Giữa đời cám dỗ phù vân
Mái chèo xuôi ngược bến ngần chừng lâu?
“Anh đi đấy, em về đâu“?
Biển xanh con nước bạc đầu sóng xô!
Nguyễn Quỳnh
20. NGUỒN CỘI
Con sông, nước chảy từ nguồn
Con người, sữa mẹ mầm khôn lớn dần
Biển mênh mông sóng ầm ầm
Nguồn mưa đổ xuống, nước ngầm trào ra
Đời là bể khổ người ta
Nguồn vui sống bởi nhụy hoa: Yêu Đời
Bao nhiêu nguồn mạch tạo khơi
Cho ta ý chí để bơi hết vòng
Quê hương đất nước, tổ tong
Ánh trăng, tia nắng, mênh mông khí lành...
Muốn qua sóng gió gập ghềnh
Nâng niu nguồn sống đã dành cho ta.
Đặng Minh Đức
--------------------------------------------------
Ghi chú: ảnh minh họa sưu tầm từ internet