21. VẦN THƠ DÂNG MẸ
Vần thơ dâng Mẹ ngày nào
Mỗi lần đọc lại, mắt trào lệ rơi!
Có gì hơn thế trên đời
Thiêng liêng tình Mẹ đầy vơi tháng ngày
Lời ru từ ấy đến nay
Vẫn như dòng nước sông đầy nhẹ trôi
Ầu ơ... Mẹ hát đưa nôi
Đưa con đi khắp đất trời núi sông
Mẹ ơi! con nhớ ghi lòng
Miếng khoai nhường nhịn ấm nồng dạ con
Nắng mưa đời Mẹ mỏi mòn
Vai gầy gánh nặng, lòng son đợi chờ...
Ước ao gặp Mẹ trong mơ
Để con dâng tặng bài thơ cuộc đời
Làm sao nói hết Mẹ ơi
Bao la tình Mẹ ấm lời thơ con…
Đỗ Đức Năm
22. 10 NĂM LỤC BÁT HẢI PHÒNG
Mười năm vang vọng tiếng thơ
Hồn quê bay khắp bến bờ non sông
Cháy từ dòng máu Lạc Hồng
Điểm tô thêm sắc, cánh đồng vươn xa.
Vườn Lục bát, nở trăm hoa
Hồn thơ non nước đậm đà chữ nhân
Ửng hồng miền đất Lê Chân
Sáng ngời đạo nghĩa lòng dân, ý trời
Mười năm nối tiếp dòng đời
Khơi nguồn truyền thống, sáng lời cha ông.
Cánh chim biển hướng vừng Đông
Niềm tin Lục bát Hải Phòng bay lên!
Bùi Đức Kiềm
23. ĐÊM ĐÔNG
Đêm đông thanh vắng lạnh lùng
Ngoài sân vang tiếng côn trùng râm ran
Anh nằm thao thức miên man
Nhớ đêm đông ấy nồng nàn yêu thương
Xa quê mấy chục năm trường
Đến nay em vẫn tha hương chưa về
Thương em biền biệt xa quê
Xứ người đêm lạnh lòng tê tái buồn
Em ơi về với cội nguồn
Quê nhà nay đổi thay luôn từng ngày
Dù đi khắp chốn đó đây
Không đâu tình nghĩa đong đầy như quê.
Bùi Văn Hoa
24. TRÒ CHUYỆN VỚI NGUYỄN BÍNH
Đọc ông lòng những ngẩn ngơ
Câu thơ trách kẻ hững hờ với quê
“Hôm qua em đi tỉnh về
Hương đồng gió nội bay đi ít nhiều...”
Ông nhen ngọn lửa tình yêu
Cháy trong thơ, cháy trong chiều rạ rơm
Hình như mỗi bát cơm đơm
Tay ông cũng nức mùi thơm cánh đồng!
Tiếc nàng thiếu nữ sang sông
Điệu chèo rơi phách xuống dòng nước sa
Mai ngày em của người ta
Ông ngồi đợi đến trăng tà hoang đêm.
Hoa chanh vẫn thoảng bên thềm
Thầy u khuất núi... ai têm miếng trầu
Chiếc khăn mỏ quạ qua cầu
Quần nái đen bỏ phai mầu khi nao?
Cuộc đời như giấc chiêm bao
Làng giờ hóa phố xôn xao bóng hồng
Gái quê chẳng bén việc đồng
Đứa vào nhà máy, đứa chồng Đài Loan...
Đứa đem buôn cái ngàn vàng
Đứa lên xe tận xứ Hàn xứ Hoa
Trăng tròn hiến cửa phong ba
Trăng suông để lại quê nhà... bơ vơ.
Mỗi lần đọc lại câu thơ
Lòng tôi se những ngẩn ngơ với người
Câu thơ còn nghẹn trong lời
Nhìn ra... ông đã khuất trời... gió đông...
Dương Phượng Toại
25. THUYỀN MỘT MÁI CHÈO
Thuyền anh chỉ một mái chèo
Chòng chành trên bến đò chiều xót xa
Ngày nào cũng đợi em qua
Chợ chiều tan muộn sông nhòa bóng đêm
Có lần chỉ một mình em
Cũng thành một chuyến lặng êm qua đò
Có hôm không hẹn không hò
Vô duyên em vẫn ra đò - gặp anh.
Tơ tình vốn đã mỏng manh
Thương anh mà chẳng nói thành lời yêu
Chiều chiều rồi lại chiều chiều
Nhìn thuyền anh một mái chèo sang sông
Cánh tay áo trái bỏ không
Vô hồn in bóng xuống sông nhạt nhòa
Bị thương ở chiến trường xa
Về quê làm lái thuyền qua sông Cầu
Qua đò sợ bến sông sâu
Sợ thuyền một mái chèo lâu, chòng chành
Thương anh em góp cùng anh
Sửa thuyền thêm mái cho thành chèo đôi
Anh bên lở, em bên bồi
Góp chung một bến tình đời bên sông.
Hồ Đình Bắc
26. VE CHAI
Nón mê che đậy thật thà
Ngổn ngang đắp nỗi xót xa trong lòng
Phố dài quẩy mớ long đong
Ngẫm sao xa xót thế đồng nát ơi.
Mua bao nhiêu thứ của người
Chỉ mong đổi lấy điểm mười cho con
Chiêm mùa bới nát hoàng hôn
Lo manh áo với miếng cơm mệt nhoài.
Cầm lòng hai tiếng "ve chai"
Hèn sang vinh nhục nối dài phồn hoa.
Phúc Hữu
27. CHIỀU ĐÔNG TRÊN BẾN SÔNG QUÊ
Đã gần cuối tháng Mười Hai
Vẫn là ngày ngắn đêm dài gió mưa
Cánh chuồn bay trước song thưa
Trông ra trời đã quá trưa sang chiều
Thuyền tình lạc khỏi bến yêu
Bãi bờ hoang hoải tiêu điều xác xơ
Ai người chuốt một đường tơ
Cung thương nức nở mấy bờ gió sương
Bước chân rệu rã trên đường
Trở về với bến sông Tương quê nhà
Chẳng ai người đón đợi ta
Sau bao những tháng ngày xa nhau rồi
Lách lau xào xạc núi đồi
Chân cầu nước chảy bèo trôi lững lờ
Còn đây một mảnh hồn thơ
Mình ta đứng mãi thẫn thờ trông theo!
Đồng Kế
28. CHÙA TÂY PHƯƠNG
Giương oai Hộ Pháp cầm đao
Mặt đỏ như thể lúc nào cũng say
Mười tám La Hán lưu đày
Bên nhau cốt cách, mặt mày khác nhau
Ông khổ hạnh, ông mày chau
Ông cười nhân thế, ông đau nỗi đời
Ông khăn áo, ông tả tơi
Ông béo phệ bụng, ông thời giơ xương...
Hành đạo chung một con đường
Cứu khổ, cứu nạn bốn phương trời này
Quan Âm nghìn mắt, nghìn tay
Có nhìn thấu cõi đời này mênh mông ?
Từ bi sắc sắc, không không
Biển trần ai vẫn bão giông mịt mù
Vườn chùa lặng lẽ nữ tu
Đăm chiêu, lắng tiếng chim gù xa xăm...
Tháp Hoàng
29. BUỒN
Trăng buồn, giấu ngọc vào mây
Ta buồn, gieo hết vơi đầy vào thơ.
Mây buồn, níu gió hững hờ
Em buồn, bôi kỷ niệm vờ lãng quên.
Sông buồn, giấu bóng vào đêm
Em buồn, giấu lệ... ướt mềm tóc mai.
Ta buồn, nhàu nát canh dài
Em buồn, ngơ ngác mắt nai gọi rừng.
Ta buồn, chiều cũng rưng rưng.
Lê Minh Dung
30. MẸ VÀ LỜI VỌNG
Ngày Thu mẹ chắt chiu tôi
Hình hài trọn vẹn chuyến đời chói chang
Ôm con nước mắt đôi hàng
Phút giây hạnh phúc vỡ tràn nao nao
Trẻ thơ chúm chím môi đào
Là nguồn cảm nhận dạt dào thiên ân
Quên đau đớn mặc nhọc nhằn
Nâng niu màu nhiệm lâng lâng bổng trầm
Lời ru của mẹ trăm năm
Ngấm vào xương thịt ươm mầm Thu xưa
Mẹ ơi! Thương mấy cho vừa
Tay cầm kẽo kẹt võng đưa hôm nào
Con tìm đâu thấy âm hao
Mẹ và lời vọng gợn vào dấu yêu.
Thu sang con nhớ mẹ nhiều !
Đỗ Thị Kim Phương
--------------------------------------------------
Ghi chú: ảnh minh họa sưu tầm từ internet