11. CHUNG CHIÊNG
Ai mang đến cái chung chiêng
Để tôi khổ sở ngả nghiêng với đời
Đôi chân rèn luyện một thời
Mà sao giờ thấy đất trời lắc lư
Gối mòn chân lỏng vậy ư ?
Tại người đằm thắm tại hư tâm hồn ?
Ô hay sóng nước dập dồn
Là do sông biển gió đồn vu vơ
Chung chiêng mang đến vật vờ
Cặp tình gắn kết ngẩn ngơ rối bời
Đầu chân bất nhịp chơi vơi
Lẽ nào chẳng có mọi thời nhân gian
Chung chiêng ắt phải gian nan
Là trong tiềm thức trời ban cho người
Chung chiêng mang đến nụ cười
Ai ơi đừng gắn với người lẳng lơ
Hà Văn Tất
12. HOA TÍM YÊUTHƯƠNG
Một chiều tim tím hoa sim
Tiễn anh yêu dấu về miền biên cương
Bao ngày khắc khoải nhớ thương
Ngóng về biên giới con đường anh qua...
Một chiều tiếng nấc vỡ oà
Tin anh ngã xuống miền xa quê mình...
Căm- pu- chia lại hồi sinh
Mình em đau thắt mối tình chia phôi!
Nhớ về anh nấc nghẹn lời
Hoa sim vẫn tím... nhưng người mãi xa...
Âm dương cách trở đôi ta
Tình yêu mãi tím mặn mà tháng năm!
Lê Thanh
13. LẠC...
Đêm qua lạc một giấc mơ
Thấy người hôm ấy giả vờ đắm say
Sáng nay lạc một vòng tay
Hỏi người còn nhớ những ngày tháng xưa?
Lạc vào ngày nắng đêm mưa
Bỗng dưng cứ hóa thành thừa thãi thôi
Lạc em rồi đến lạc tôi
Trót yêu chí chết đừng vồi vội quên
Lạc trong chăn ấm nệm êm
Cho ngày háo hức cho đêm rã rời...
Lỡ làng lạc đã nửa đời
Bỗng dưng tìm được… ông trời có thương?
Đặng Vương Hưng
14. NẮNG GIỮA ĐÔNG
Đang Đông - rực rỡ nắng vàng
Ra hiên sưởi ấm - ngỡ ngàng nhận ra
Họa My cúc đã trổ hoa
Dập duềnh, cánh bướm bay ra lượn vào.
Chim chuyền cành thấp ngọn cao
Ríu ran tiếng hót thả vào thinh không
Mở lòng ra với mênh mông
Tôi say cái nắng tiết đông.... mơ màng.
Xuân huyền diệu - hạ chói chang
Sánh sao với nắng mơ màng giữa Đông !
Phong Thu
15. HAI THÂN PHẬN
Ta như sương; Người như hoa
Hai thân phận cách nhau ba bốn tầng
Ngày vui người cưỡi thuyền rồng
Ta bèo bọt bước mà lòng xót đau
Niềm vui người đủ sắc màu
Ta vui hiếm muộn buồn rầu vây quanh
Kiếp nghèo thân phận mong manh
Lục bình trôi nổi trời xanh hững hờ
Đắng cay này gửi vào thơ
Để đêm chia bóng; ngày chờ ước mơ
Tằm ơi ! Sao chẳng nhả tơ
Cho ta vá lại hồn thơ nát nhàu !
Trần Trọng Giá
16. MỘNG ĐỜI NGÁT HƯƠNG
Hãy về đây với làng quê
Cùng nhau ta kết phu thê vợ chồng
Về đây với nắng đầy đồng
Âm vang ngọn sóng sông Hồng reo ca
Về đây với cỏ với hoa
Chiều đêm buông xuống la đà gió sương
Về đây trăm mến ngàn thương
Bao nhiêu là những tơ vương nỗi lòng
Hỡi người anh nhớ anh mong
Hình em luôn khắc ở trong tim này
Không là rượu đắng men cay
Mà làm anh đắm anh say... khát thèm
Bóng trăng đã ngả xuống thềm
Tóc em buông xuống nuột mềm lả lơi
Hãy cùng anh nhé em ơi
Ta xây một giấc mộng đời ngát hương!
Đồng Kế
17. MỒ HÔI MẸ
Mùi mồ hôi mẹ năm xưa
Ròng ròng từ những nắng mưa tụ thành
Mảnh chiều vời vợi cao xanh
Ngả đời kiếp vận tròng trành bao phen
Gánh nghèo quê kệch đi lên
Hà thành khuya sớm bon chen tảo tần
Dặm dài bấm chặt vết chân
Vun thu danh vọng đường trần mấy ai
Hanh hao buộc nẻo vắn dài
Bến quê gieo phận bờ vai chai sần
Sương xa bóng nguyệt trôi dần
Lòng riêng con gạn một phần mẹ xưa
Chỉ luồn miếng vá ngày trưa
Mùi mồ hôi vẫn nhặt thưa phận người.
Lại Quốc Biểu
18. NHỚ XƯA
Lâu rồi nhớ cái ổ rơm
Cay mùi khói bếp thơm thơm sắn lùi
Bữa canh rau muống tháng mười
Cua đồng ngủ lỗ, ếch chui nằm mà.
Sân đình khô rộp lá đa
Nắng hanh phơi đám cỏ gà quắt queo
Lắc lư mấy cánh hoa bèo
Ao làng con diếc đuổi theo bóng chuồn
Quả hồng rám vỏ đỏ trôn
Táo răm sai vặn vẫn còn thêu hoa
Đống rơm ấp ổ trứng gà
Hoa me rụng trước sân nhà vàng ong
Cha về xiên cá rô đồng
Mẹ về cà cuống cay nồng hương quê
Giấu đi cái lạnh tái tê
Bước chân xiêu vẹo mẹ về chiều đông
"Con cò lặn lội bờ sông"
Lời ru của ngoại nặng lòng người nghe
Chiều nay lối cũ ta về
Nhớ mùi khói bếp hương quê thủa nào!
Trần Đức Trấn
19. SƯỞI ẤM NGÀY ĐÔNG
Nắng lên sưởi ấm ngày đông
Tình lên sưởi ấm đôi vòng tay êm
Tiếng sương thầm thĩ trong đêm
Thương người lạnh lẽo nằm bên cánh rừng
Trời cao sải cánh Chim Ưng
Cũng không sải khắp mấy từng nhân gian
Ai lên vịn gió mây ngàn
Để ai mỏi gối cơ hàn mưu sinh
Em về thêu dệt chữ tình
Anh đi đón ánh bình minh xây đời
Đá câm còn muốn ngỏ lời
Cho tình rộng mở chân trời ngày mai
Ai xây hạnh phúc lâu đài
Và ai cặm cụi một hai sớm chiều
Cũng cùng đến với chữ yêu
Nắng đông sưởi ấm bao điều thiết tha
Những tình ta lại gặp ta
Nắng say cả sóng Hồng Hà - Cửu Long!
Nguyễn Huệ
20. DÃ QUỲ CAO NGUYÊN ĐÁ
Lên cao nguyên gặp Dã Quỳ
Ngỡ ngàng nghe tiếng thầm thì... Em đây!
Ai ngờ từ bấy lâu nay
Tưởng miền đá lạnh... nào hay Dã Quỳ?
Dòng đời... năm tháng trôi đi
Em về với đá, sợ gì tuyết sương
Cũng sắc màu, cũng toả hương
Bướm ong xuôi ngược vấn vương phải lòng!
Dã Quỳ phơi nắng ngày Đông
Vàng tươi rực rỡ... gọi lòng khách du
Hoang sơ... tuyết lạnh sương mù
Cùng Tam giác mạch vô tư giữa đời...
Hà Giang đá ấm tình người
Dã Quỳ vàng rực đất trời cao nguyên!
Phạm Văn Tự
--------------------------------------------------
Ghi chú: ảnh minh họa sưu tầm từ internet