NGƯỜI ĐI DÙ XA VẪN NHỚ
(cảm nhận từ bài thơ Người Đi Bỏ Ta Trống Vắng của Thanh Trắc Nguyễn Văn)
Người đi dù xa vẫn nhớ
Đường xưa biết có ai chờ
Chiều mưa nghe buồn man mác
Có người xa xứ bơ vơ…
Người đi vẫn mong về lại
Quê nhà ai có đợi trông
Ngày qua lòng luôn khắc khoải
Nhớ thương năm tháng chất chồng…
Người đi là do duyên phận
Trôi theo vần xoáy cuộc đời
Xin đừng buông lời trách giận
Đau lòng em lắm người ơi!
Thùy Duyên Thị Võ
NGƯỜI ĐI BỎ TA TRỐNG VẮNG
Người đi bỏ quên nón lá
Bỏ lại vầng trăng góc phòng
Tình vội xa, lời đã khuất
Gió về lành lạnh mùa đông...
Người đi bỏ quên hương nắng
Nụ cười hoa mướp vàng xưa
Áo bà ba màu thôn nữ
Khăn rằn níu buổi đón đưa...
Người đi bỏ ta trống vắng
Thuở yêu mơ ước thật nhiều
Giờ quẩn quanh bia với rượu
Em buồn... Ta hóa rong rêu?
Người đi bỏ quên hạt thóc
Phải em hạt gạo trắng ngần?
Mùi rơm thơm đầy ký ức
Ruộng nhà đang vụ đông xuân...
Người đi bỏ ta với bóng
Kẻ tha hương, đứa lạc loài
Ôm đống tiền màu bội bạc
Giật mình, em đúng ta sai?
Người đi để ta phải nhớ
Mẹ già mòn mỏi chiều quê
Ngón tay quệt ngang nước mắt
Tuổi thơ ơi, ta xin về...
2020
Thanh Trắc Nguyễn Văn
Bài thơ viết sau khi trò chuyện cùng vợ chồng một người bạn ở Sóc Trăng. Cả hai vợ chồng đều là người Việt gốc Hoa.
Chùm ảnh thiếu nữ xinh, Photo by Vuong Do.
--------------------------------------------------
Ghi chú: ảnh Photo by Vuong Do minh họa sưu tầm từ internet