1. CHỮ
Ngổn ngang, đắm đuối cùng người
Chữ ơi vớt được nụ cười vọng em
Bạc đầu bút hóa chữ đen
Khuya đau chờ chữ bấc đèn đỏ hoa
Những ai thờ chữ trong nhà
Đêm đêm có dải Ngân hà xuống chơi
Thầm ban nét chữ, nết người
Nương hồn chữ, ngẫm thế thời xuống lên
Chữ là gươm sắc, cung tên
Hơn nhau một chữ mà nên thánh hiền
Chữ hay bạc nén, kho tiền
Sau bóng chữ cũng có liền bóng ô…
Bia mòn nét chữ còn tô
Mẹ mang chữ cất đầy bồ ca dao
Muôn đời chữ chẳng hụt hao
Hồn nhiên dài ngắn, thấp cao xếp dòng.
Đỗ Quang Huỳnh
2. VỀ VỚI MẸ QUÊ
Mừng con nay đã trở về
Ngõ nhà dẫu hẹp cũng quê, con à
Cúi đầu bái lạy hồn cha
Bỏ buông một giấc mơ xa... Sài Gòn
Cháo rau nên nghĩa vẹn tròn
Mái nhà xiêu vẹo chỉ còn tình thương
Đời con mưa ẩm gió ương
Công danh khiêm tốn đồng lương dụm dành
Nợ ơn dưỡng dục sinh thành
Quay về nhờ mẹ khâu lành nát tan
Đường về trời đổ nắng chan
Lôi thôi một khoảnh trần gian đượm buồn...
Trương Nam Chi
3. KẼO KẸT VÕNG ĐƯA
Kẽo cà kẽo kẹt võng đưa
Theo vào giấc ngủ đò đưa đêm hè
Chỉ là mái lá tranh tre
Mà sao nhớ mãi tiếng ve thuở nào?
Ngày em yếm thắm lụa đào
Tôi về thương lấy hàng rào mùng tơi
Võng đưa mưa nắng một thời
Người đi góc bể chân trời không quên...
Tiễn em lấy chồng làng bên
Đường quê chừng cũng dài thêm mấy lần
Võng đay vẫn mắc ngoài sân
Lời ru trống vắng bước chân xa rồi
Võng đưa giờ chỉ mình tôi
Kẽo cà kẽo kẹt vẫn ngồi nhớ quê…
Đặng Vương Hưng
4. RÊU PHONG CUỘC TÌNH
Hững hờ trước cuộc ly tan
Thế nên người để bẽ bàng riêng tôi
Xót xa nhiều cũng thế thôi
Chớp mi gió thoảng tan rồi cõi xưa
Đường về đắm đuối cơn mưa
Thân cò thấm lạnh chừng chưa qua chiều
Ngày buồn rệu rã bước xiêu
Khổ công gắng gượng thêm tiều tụy nhau
Khởi đầu cho một niềm đau
Là gom sống chết gửi vào yêu thương
Chẳng may không bước chung đường
Em đau đáu tiếc, anh ngường ngượng đi
Gối đầu lên cuộc từ ly
Đêm đêm em mộng thầm... khi ầm nồng
Thôi! đừng cất tận đáy lòng
Niệm câu thần chú... rêu phong cuộc tình.
Cánh cò quẩn trí ngoài kênh
Người đi thôi biết tựa mình vào đâu
Hôm qua trời đổ gió mưa
Hôm kia giông bão trong mùa cô vi
Thiên la địa võng buồn gì
Mảnh đau thế trận tử vi thánh thần
Cần quay tạo hóa chết trân
Chúng sinh bủn rủn xác thân... Luân hồi
Một mai cỏ khóc chân đồi
Thuyền bè tận thế sẽ trôi từ từ
Đừng! Đừng gió cuốn chân như
Đừng! Đừng lo lắng cho tư tưởng buồn.
Mạc Tường Vi
5. BƠ VƠ
ay em lược chải tóc anh
Lọc ra sợi bạc đan thành mây trôi
Sợi đen ở lại với đời
Còn bao sợi trắng lên trời mây bông.
Mái đầu con bướm vẽ vòng
Ai ngờ sợi tóc phải lòng bàn tay
Sự đời trong rủi có may
Đứng lên ngã xuống, ngã ngay võng đào.
Ầm ầm trời đổ mưa rào
Đường trơn không ngã, ngã vào tay em
Bước chân đánh thức bậc thềm
Nao nao lại nhớ tới em một thời.
Bấy giờ tưởng của nhau rồi
Ai ngờ dài dặm cứ vời vợi xa
Thế rồi em của người ta
Bơ vơ chẳng biết tôi là của ai.
Nga Anh Hoàng
6. DƯỚI TRĂNG
Khuôn trăng chín mọng đêm rằm
Cúc vàng tơ óng nhụy thăm thẳm chìm
Môi hồng ấp nóng con tim
Ngực mây gối giấc lim dim mắt tình
Tay mềm khua khúc lặng thinh
Giở lần giọt đọng nơi mình tìm đâu
Cho đời lắng mãi trong nhau
Hương thu quyện vạt áo màu nhân duyên
Hồn ai lạc giữa mi viền
Để say sưa mãi một miền riêng ta
Vườn khuya chúm chím nét hoa
Ánh lên biêng biếc ngọc ngà đầy vơi
Vo tròn giữ trọn lấy lời
Đừng phai tiếng nấc rạc rơi đêm trường.
Lại Quốc Biểu
7. ĐOẢN KHÚC THÁNG TÁM
Tháng Tám
đã chớm Thu rồi
Cúc vàng sắc nắng
dưới trời xanh trong
Dường như
vơi bớt
oi nồng
Sen tàn cuối hạ
Nâu sòng lá khô…
Loanh quanh
dạo
gót Tây Hồ
Vấp phải ánh mắt
Mà
ngơ ngẩn chiều.
Ngỡ rằng
ai thả bùa yêu
Ta loay hoay vớt
cô liêu
Bóng mình.
Buồn
Gom nhặt nắng thủy tinh.
Rắc lên mặt nước
Lung linh ánh vàng …
Chiều
diệu vợi
Bước
Lang thang
Bâng khuâng
Thu nhuộm lá bàng đỏ
Rơi…
Vũ Thương Giang
8. NGHIÊNG
Nghiêng vào biển biếc mênh mông
Rập rờn con sóng nắng hồng lung linh
Nghiêng vào ngọn gió hữu tình
Mơn man trải rộng để mình ta say
Nghiêng vào chiếc lá bay bay
Mây vờn lả lướt để lay trời chiều
Nghiêng vào đồng lúa phì nhiêu
Cơm thơm rạ mới bao điều nỉ non
Nghiêng vào ngọn núi cuộn tròn
Sông kia cứ chảy chẳng mòn chữ tâm
Nghiêng vào ân nghĩa âm thầm
Câu thơ kết nối tạo mầm yêu thương
Nghiêng vào má thắm môi hường
Xa xa nỗi nhớ vấn vương đậm nồng
Nghiêng vào một trái tim hồng
Tinh khôi giữ lại mãi lòng hai ta.
Nguyễn Kim Dung
9. MẮT NAI!
Mắt nai thầm: ngỏ, nói, cười...
Mộng mơ... dìm đuối bao người... mộng mơ
Lạc vào mộng mị ngu ngơ
Rối chân ngã ngửa đầu bờ mắt em
Ánh nhìn nửa lạ nửa quen
Nửa như lãng đãng nửa nhen tình đời
Mắt huyền đong cạn thu: vơi
Đong thêm cả sắc hương trời chửa thu
Nghĩ mình đêm méo trăng lu
Sương mai ngại nắng quá mù ra mưa
Cúc quỳ trong đã... ngoài chưa...
Tự ti nở muộn chẳng vừa thu sang
Cạn chiều chậm lỡ đò ngang
Thu sầu trút hết úa vàng trong anh
Thu ơi! còn giữ chút xanh
Cho tình si đã trót dành… mắt Nai!
Xuân Môn
10. SÀI GÒN CHIỀU MƯA
Sài Gòn tháng Chín chợt buồn
Sầu lên mấy giọt mưa tuôn lạnh đầy
Áo em xanh tựa màu mây
Sao mưa nỡ ướt vai gầy đoan trang
Mong manh áo lụa dịu dàng
Tôi chưa kịp đón, vội vàng mưa ơi!
Dáng em đắm đuối hồn tôi
Bâng khuâng nhớ nụ bờ môi ấm nồng
Chiều mưa hiu hắt, đợi trông…
Em về Gò Vấp, chạnh lòng đường xa
Mưa, Ký ức…có nhạt nhoà?
Bồi hồi nhớ phút…nõn nà vai thơm
Sài Gòn mưa đẫm chiều vương
Nhìn qua ô cửa, trắng phương đợi chờ
Bên song tôi chợt thẫn thờ
Thương em, phố lạnh mịt mờ mưa bay.
Nhật Quang
--------------------------------------------------
Ghi chú: ảnh minh họa sưu tầm từ internet