41. NHUỘM TÓC VỢ
Sóng bạc đầu , mặc sóng thôi
Tóc bà bạc đã tình tôi nhuộm mầu
Nhuộm vàng nhuộm đỏ nhuộm nâu?
Thưa rằng tôi nhuộm bằng mầu thủy chung.
Phạm Hải
42. HỎI THU
Mùa thu đến tự bao giờ
Đêm ran tiếng cuốc chực chờ nắng sương
Gối đầu lên nẻo tha hương
Những mong khúc hát du dương thuở nào.
Thiếu gì thu phải hanh hao
Lá vàng lìa cội khát khao xanh chồi
Xa xanh mấy kiếp luân hồi
Ai hay vạn vật chảy trôi khôn cùng?
Đôi ta hai ngả trùng phùng
Thoát vòng danh lợi mịt mùng thế gian
Giữa bao nhiêu thứ phai tàn
Đâu là tín nghĩa chiêu an đường chiều?
Hỏi thu, thu lại cô liêu
Hỏi người, người lại nói điều bâng quơ
Lắng nghe ngọn gió thẫn thờ
Gập ghềnh nhân thế mong chờ chi đây?
Ở đời biết mấy rủi may
Hỏi thu để biết những ngày chưa qua…
Đinh Thường
43. GIÓ THỔI NGÔ ĐỒNG...
Mây buồn từ dạo có tôi
Sắc chiều
như ở
như trôi
lần lần
Tôi qua nghìn ngọn trăm ngành
Vẫn thèm vụm nước mát lành sông quê
Cơn mưa dẫn lối ai về
Cây cầu đơn chiếc hẳn se se lòng
Người đi hôm đó lập đông
Ngoài đê gió thổi ngô đồng rực hoa
Miệng cười tiễn tháng ngày xa
Thì chăng mây nổi nôm na dáng buồm
Biết là cơn cớ tận tường
Trời Nam bể Bắc dặm trường thì thôi
Mây buồn từ dạo có tôi
Gió đông hôm ấy
người ơi
đoạn đành
Tôi ngờ tre trúc mãi xanh
Ở trong mùa lại loanh quanh vẫn mùa
Lật trang ký ức thuở xưa
Mây trôi
nước chảy
từ chưa ngô đồng
Người đi hôm ấy gió đông
Tiễn nhau đến đoạn mênh mông chẳng rời
Mây buồn từ dạo có tôi
Sắc chiều
nơi cũ người ơi
tím ngần...
Trần Thị Bảo Thư
44. THU NHỚ
Thế là thu đã đến rồi
Vọng nghe tiếng mẹ ru hời ngày xưa
Ngọt ngào lời mẹ sớm trưa
Ấm lòng con đến bây giờ chưa phai
Thân gầy vóc hạc mảnh mai
Lời ru vang vọng trúc mai bên thềm
Tiếng chim ríu rít ngoài hiên
Nắng thu soi rọi một miền quê hương
Thu về niềm nỗi nhớ thương
Xa hình bóng mẹ dạ vương vấn sầu
Mẹ đi từ ấy đã lâu
Thu về con lại khắc sâu nỗi niềm.
Đỗ Đức Năm
45. CÓ ĐƯỢC KHÔNG!?
Níu con chữ, số...
nghiệp đời...
Hoa tươi cửa sổ
trăng ngời sân khuya...
Nẻo về...
níu cánh diều quê
Vi vu nguồn cội
bộn bề...
riêng, chung?!
Níu...
say sưa...
buổi trùng phùng
Tri âm tri kỉ
vui cùng chiều mơ...
Níu đàn con cháu
ngây thơ...
Níu tình máu mủ
bến bờ yêu thương
Níu ai
từ những
tơ vương...
Ba sinh hương lửa
vẹn nguyên
lời thề!
Níu thơ
như phải bùa mê...
Níu đê mê...
níu lối về
mượt...êm...!!!
Hiền Thảo
46. NHỮNG CON HẠC GIẤY...
Cần chi tới lúc chia xa
Khi tình đã mất thì ta mới buồn
Nhận ra giá trị mã nguồn
Lập trình cuộc sống chảy tuôn dòng đời
Hãy yêu bằng trái tim thôi
Trong tâm hình bóng một thời nhạt phai
Dẫu rằng chẳng thể lâu dài
Chút tình dâng hiến cho ai mãi còn
Đã yêu cố giữ nét son
Trong tâm trí được vẹn tròn... mấy khi
Đáy tim cất giữ những gì
Sẻ san từng khoảnh khắc thì... vẫn đây
Chuyện con hạc giấy đời này
Giúp ta thấu hiểu tháng ngày bên nhau
Nâng niu như thuở ban đầu
Chân thành, thấu hiểu thêm sâu chữ tình!
Trần Mạnh Tuân
47. TÌNH CHIỀU
Nắng nghiêng chiều vắt qua thềm
Chuông chùa ai điểm ngân lên bồi hồi
Xạc xào nghe cánh gió rơi
Sáo diều vọng giữa khoảng trời mênh mông
Vẳng nghe ai hát ngoài đồng
Chân trần bước vẹt bờ sông cấy cày
Cánh cò chiều mải miết bay
Hoàng hôn nhuộm tím chân mây la đà
Mồ hôi nước mắt và hoa
Bước thời gian níu quê nhà vào thơ
Tình chiều đầy ắp mộng mơ
Bâng khuâng tôi đứng đợi chờ bóng ai
Thướt tha một nét trang đài
Hương thơm của mái tóc dài dịu êm
Đã yêu chẳng thể nào quên
Sợi tình như chiếc lạt mềm trói tôi.
Đỗ Bá Cung
48. MÙA THU TRỞ LẠI
Mùi thơm hoa sữa thoảng về
Mới hay thu trở lại quê đêm rồi
Sân nhà lãng đãng sương trôi
Vầng đông nhàn nhạt đỉnh đồi dần lên
Lá vàng đang điểm tươi nền
Đàn nai ngơ ngác lặng yên đứng nhìn
Lơ thơ dòng suối nhẹ in
Khung trời tím đỏ ôm nghìn áng mây
Bình minh buông sợi nắng gầy
Đàn chim rộn rã quanh đây vắng dần
Heo may lành lạnh gót chân
Đường xưa ai đứng bần thần nỗi chi
Chẳng còn ve giọng rầm rì
Chẳng còn nắng lửa bờ mi tức hờn
Thu về mưa sẽ nhiều hơn
Có ru giấc ngủ chập chờn... Hè qua.
Đoàn Nam
49. NGÕ XƯA
Ngõ xưa rặng duối chín vàng
Vẹt mòn gạch thất cũ càng ngày xưa.
Người quê gom nắng, nhặt mưa
Phong trần hóa kiếp vẫn thua lệ làng.
Từng cô gái trẻ sang ngang
Nộp trăm viên gạch nối hàng ngõ xưa.
Chị tôi mong sớm, ngóng trưa
Còng lưng chờ đóng ngõ xưa gạch vàng...
Người thương chiến đấu phương Nam
Chiến trường ngã xuống...nợ làng: NGÕ XƯA !
Nguyễn Thọ Trúc
50. TRÙNG KHƠI
Biển xa ru mãi lời thương
Yêu ai bỏ xứ về vương cát mềm
Tơ trời từng giọt sương đêm
Trăng mờ sóng dội một miền nhớ nhung
Hỏi mênh mông ơi lạnh lùng
Trăm năm muối mặn trùng phùng biển khơi...
Một đời vơi đầy, đầy vơi
Không xa nguồn cội là nơi tìm về!
Hòa Văn
--------------------------------------------------
Ghi chú: ảnh minh họa sưu tầm từ internet